Mặt ông ta trắng bệch không cả dám động đậy lung tung, Xích Ảnh Kiếm đặt ngang trên cổ ông ta, chỉ cần nhẹ nhàng cắt một cái là cổ của ông ta sẽ đứt lìa.
Cảm giác lạnh băng từ Xích Ảnh Kiếm truyền đến khiến ông ta sợ hãi cùng cực, cả người ông ta như đã nằm gọn trong quan tài!
“Nếu đã biết mình chỉ là một con chó già, còn sống tiếp để làm gì?”, Tô Minh ung dung nói: “Tôi nói lời giữ lời, nói phải giết ông thì sẽ phải giết ông”.
Lời nói vừa dứt.
Cổ tay Tô Minh khẽ động.
Xích Ảnh Kiếm chìm thẳng vào trong cổ của ông Châu.
Cứa vào thật sâu.
Máu tươi chảy ra ào ạt, ông Châu không cam tâm, oán hận, đau đớn ôm chặt lấy cần cổ của mình, giãy giụa ngã nhào trên đất.
Trên ngọn núi Phiêu Diểu, còn một số người giữ vị trí cao và đệ tử vẫn chưa kịp rời đi, lúc này đã bị doạ cho quên cả hít thở.
Tông chủ bị một người thanh niên giết chết rồi, cả đại trưởng lão cũng bị người này giết chết.
Phiêu Diểu Tông thực sự đã hết rồi!
Cùng với cái chết của ông Châu, sắc mặt của Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù đã trắng bệch như người chết.
Hai người cùng đứng như trời trồng tại chỗ, nhìn chằm chằm Tô Minh.
Trong lòng gần như đã mất hết ý chí chiến đấu.
Chiến thế nào nữa?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!