Đầu óc cô ta choáng váng nên lập tức ra tay.
Cheng!
Cô ta giơ kiếm dài ra chỉ về phía Lữ Thanh Thanh.
“Đừng!”, Tiêu Nhược Dư lớn tiếng hét lên, sắc mặt tái nhợt. Chuyện mà cô ta lo lắng nhất cũng xảy ra rồi.
Ngay từ đầu Lữ Thanh Thanh đã muốn ép Diệp Mộ Cẩn ra tay. Cách làm của Lữ Thanh Thanh đúng là vô cùng ác độc, vô liêm sỉ đến cực độ. Diệp Mộ Cẩn không thể chịu nổi nên cuối cùng ra tay cũng là điều bình thường.
“Muốn chết à! Ở tông môn của Huyền Thanh Tông mà cũng dám ra tay?”, đúng là Lữ Thanh Thanh đang đợi Diệp Mộ Cẩn ra tay. Trong lúc Diệp Mộ Cẩn ra tay thì cô ta thầm cười trong bụng.
Ánh mắt đẹp toát lên vẻ lạnh lùng rồi nghênh đón Diệp Mộ Cẩn cũng là mũi kiếm.
Hơn nữa, tốc độ của kiếm nhanh hơn, kiếm quang và kiếm thế cũng mạnh hơn.
Lữ Thanh Thanh vốn ở cảnh giới tôn giả sơ kỳ, còn Diệp Mộ Cẩn chỉ ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, cách biệt quá lớn.
Càng không nói đến công pháp, võ kỹ tu luyện của hai người cũng cách biệt khá lớn, kinh nghiệm chiến đấu cũng có cách biệt, thậm chí cấp bậc của kiếm mà hai người dùng cũng có cách biệt. Vì vậy, Diệp Mộ Cẩn ra tay đúng là lấy trứng chọi đá.
“Cheng…”, trong chớp mắt, tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai.
Kiếm dài trong tay Diệp Mộ Cẩn run rẩy, kiếm quang mờ ảo dường như bị gãy rồi cong veo.
Cánh tay của cô ta cũng đỏ lên, kiếm đâm vào người cô ta.
“Phụp, phụp, phụp…”, Diệp Mộ Cẩn bay ra ngoài, máu tươi từ miệng chảy ra.
Cô ta bay chừng hơn chục mét mới rơi xuống đất. Cùng lúc đó, vết thương cũng khá nghiêm trọng, kinh mạch và nội tạng trong cơ thể đều thương nặng, khí tức cũng ảnh hưởng, sắc mặt thì tái nhợt.
“Mong cô Lữ bớt giận, tha mạng cho cô ấy. Cô Diệp sốt sắng đi cứu người nên mới ra tay”, lúc Diệp Mộ Cẩn rơi xuống đất, Tiêu Nhược Dư chắn ở trước mặt cô ta, làm tư thế phòng ngự.
Tiêu Nhược Dư ở cảnh giới bán bộ tôn giả, còn xa mới là đối thủ của Lữ Thanh Thanh nhưng chí ít cách biệt cũng không lớn đến vậy.
Nếu Lữ Thanh Thanh nhất định muốn giết Diệp Mộ Cẩn thì cô ta chỉ có thể liều mạng để bảo vệ Diệp Mộ Cẩn.
Cô ta đã hứa với Tô Minh thì sẽ làm đến cùng.
“Đúng là rác rưởi! Chút thực lực đó còn không bằng đệ tử ngoại môn của Huyền Thanh Tông, vậy mà cũng dám ra tay ở trước mặt người khác? Ai cho cô dũng khí đó hả?”, Lữ Thanh Thanh không thu kiếm lại, sát khí vẫn sục sôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!