Nếu đã dùng mà không có kết quả thì không còn cách nào khác.
“Con kiến kia! Kiếm của cậu quá mạnh, kiếm của cậu chính là cái mà bổn tọa từng đánh mất, vì vậy…”, Phượng Như Huyên cười lạnh một tiếng, nói.
Một bảo vật như này thì nên thuộc về người có đức, chẳng phải thế sao?
Tại sao lại gọi là có đức?
Thực lực mạnh thì chính là có đức. Đây là quan điểm của Phượng Như Huyên.
“Cút! Bà già vô liêm sỉ”, Tô Minh thốt ra từng câu từng chữ mà không chút sợ hãi.
Sắc mặt Phượng Như Huyên lập tức trở nên lạnh lùng, khí tức lại mạnh hơn.
Bụp!
Lúc này, đầu gối của Tô Minh gãy tan, xương cũng gãy nát đâm lòi cả da thịt, máu tươi chảy đầm đìa, nhìn thấy mà ghê người.
Thoạt nhìn thì đúng là đau thấu xương.
Nhưng kể cả là vậy thì Tô Minh vẫn dùng Xích Ảnh kiếm đâm xuống đất để chống đỡ sao cho thân người mình không quỳ xuống.
“Có khí phách đấy! Tiếc là đứng trước thực lực mạnh, cậu không quỳ không được”, Phượng Như Huyên cười lạnh một tiếng, đi về phía Tô Minh.
Đúng lúc này…
“Có phải bà hơi quá rồi không?”, Ninh Triều Thiên xuất hiện, nói.
Sắc mặt Ninh Triều Thiên rất khó coi, sát khí nổi cuồn cuộn.
Nhưng trong đôi hốc mắt già nua đầy vẻ kiêng kị.
Mấy ngày nay ông ta không ở bên Tô Minh khi Tô Minh bế quan tu luyện.
Nếu như ông chậm chút nữa, Tô Minh chắc chắn sẽ chết.
“Ý, tầng võ đạo rác rưởi thế này cũng không phải là chỉ toàn lũ giun dế, ông trước đây từng đạt cảnh giới Chân Vương, khá lắm, đáng tiếc, sau khi ông bị thương nặng, hiện giờ chỉ còn lại thực lực của cảnh giới Động Hư nhưng vẫn không phải là đối thủ của bổn toạ”, Phượng Như Huyên nhìn về phía Ninh Triều Thiên, cuối cùng cũng giảm bớt vẻ coi thường.
Trên cảnh giới Hoá thần là cảnh giới Vạn Pháp.
Trên cảnh giới Vạn pháp là cảnh giới Động Hư.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!