Nhưng cô ta không đánh lại được Quý Thanh Hoà, không thể tiếp được một chiêu của Quý Thanh Hoà, cho dù có miễn cưỡng tiếp chiêu thì bản thân cô ta cũng phải bị thương nặng hoặc thậm chí gần chết, chỉ đành để Tam Mao ra tay.
Mà Tam Mao đã ra tay thì Quý Thanh Hoà có còn mạng hay không, cô ta không dám chắc chắn.
Tam Mao quá mạnh!!!
Nhất là khí huyết thuần khiết của Thần huyết hoang cổ kia, tưởng chừng như bàn tay của thượng đế can thiệp vào kết quả của cuộc chiến.
Chỉ cần nó ra tay, đối phương có thể sống sót được hay không, chỉ đành xem ý trời.
Lúc này.
Quý Thanh Hoà quả thực có hơi tuyệt vọng.
Cô ta đã cảm nhận được chút khí tức tử vong đang đến gần.
Trong giờ phút sinh tử, cô ta muốn đốt cháy cảnh giới của bản thân!
Lúc này, đến đốt cháy tinh huyết và Chân khí thì cũng không đủ.
Thứ cô ta có thể lấy ra chính là đốt cháy ý cảnh “Siêu việt”.
Nhưng đúng vào lúc này.
Đột nhiên.
Cô ta cảm nhận được một lực kéo.
Bàn tay nhỏ của cô ta bị Tô Minh nắm chặt.
Tô Minh kéo mạnh Quý Thanh Hoà về phía sau lưng mình.
Quý Thanh Hoà ngây ra.
Cùng lúc khi cô ta đang ngẩn người, bên tai truyền đến giọng nói yên tĩnh, bình tĩnh, không chút hoài nghi của Tô Minh: “Giao cho tôi đi, không đến mức phải đốt cháy ý cảnh của cô”.
Lời vừa dứt.
Tô Minh đột nhiên ra tay.
Là một kiếm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!