Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Cấp Tông Sư - Cường Giả Tông Sư - Tô Minh (FULL)

 Tô Minh hơi ngạc nhiên, bởi vì giọng của Chu Khánh Di rất khẽ, còn rất dịu dàng, có cảm giác hơi khác với dáng vẻ oai hùng rạng rỡ của Chu Khánh Di lúc ban ngày.  

 

“Giáo tôn, tôi… tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”, Chu Khánh Di vừa mặc áo vừa nhỏ giọng dò hỏi.  

 

“Cô hỏi đi”.  

 

“Anh và cô chủ Diệp có mối quan hệ gì vậy? Anh là bạn trai của cô chủ Diệp à?”  

 

“Bạn bè”, Tô Minh đáp, ít nhất, trước mắt chỉ là bạn bè.  

 

“Ừm vâng, tôi biết rồi”, Chu khánh Di hơi vui vẻ một cách kỳ lạ, gật đầu: “Giáo tôn, ngày mai gặp, cô chủ Diệp đã xong việc rồi, đang trên đường đến viện võ đạo, cô ấy nói tối nay có tổ chức tiệc chào mừng anh, đáng tiếc tôi bị thương rồi không thể tham gia”.  

 

Chu Khánh Di liếc mắt nhìn Tô Minh vẻ buồn bực, lại nghĩ đến lúc chiều nay Tô Minh ra tay với mình mà chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì.  

 

Tô Minh cũng nhìn ra được vị đội trưởng Chu này dường như có ý với mình.  

 

Tự nhiên bầu không khí bỗng trở nên ám muội.  

 

Đúng vào lúc này.  

 

“Cộc cộc cộc…”, tiếng gõ cửa vang lên.  

 

Tô Minh bước lên trước mở cửa.  

 

Rơi vào tầm mắt lại là Diệp Mộ Cẩn, mấy ngày không gặp mà Diệp Mộ Cẩn vẫn xinh đẹp như vậy, quả không hổ với danh hiệu Hai viên minh châu của Đế Thành, đúng là khuynh quốc khuynh thành.  

 

Trước mắt tất cả những người phụ nữ mà Tô Minh quen biết, xét về dung mạo, người có thể được mang ra so sánh với Diệp Mộ Cẩn có lẽ chỉ có mỗi Lam Tuyết mà thôi, cho dù là Trần Chỉ Tình và Tiêu Nhã cũng kém sắc hơn Diệp Mộ Cẩn một chút.  

 

“Khánh Di, em cũng ở đây à?”, Diệp Mộ Cẩn nhìn Chu Khánh Di phía sau lưng Tô Minh bằng ánh mắt kỳ quặc, cô nam quả nữ ở trong phòng, khó mà trách được cô ta không nghĩ lung tung.  

 

“Chị Mộ Cẩn, chiều nay em bị Giáo tôn đánh bị thương cho nên Giáo tôn mới gọi em qua đây trị thương”, mặt Chu Khánh Di lại càng đỏ, đỏ đến mức như muốn nhỏ cả ra máu đến nơi, cô ta cực kỳ xấu hổ.  

 

“Tô Minh, anh ra tay cũng ác ghê đó, người đẹp như Khánh Di của chúng tôi mà anh cũng ra tay cho được”, Diệp Mộ Cẩn cười nói đùa một câu, tiếp đó, đôi mắt đẹp lại khẽ dừng, rất ngạc nhiên nói: “Khánh Di, em đột phá rồi à? Đã đạt được bán bộ Tông sư rồi?”  

 

Cô ta nhớ rõ ràng hai ngày trước, Chu Khánh Di vẫn còn là cảnh giới tụ khí đỉnh cấp.  

 

“Đều là công lao của Giáo tôn cả”, Chu Khánh Di vội vàng nói: “Em… em về trước đây, chị Mộ Cẩn, Giáo tôn, bye bye”.  

 

Nói đoạn liền vội vàng tránh mặt.  

 

“Ha ha, cô nhóc này lại xấu hổ như thế, Tô Minh, xem ra cô nhóc Khánh Di này đã thích anh rồi”, Diệp Mộ Cẩn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.  

 

“Trong thời gian tôi làm Giáo tôn sắp tới đây, tất cả mọi việc bên trong viện võ đạo tôi đều có thể tự mình quyết định, đúng không?”, Tô Minh chuyển đề tài nói chuyện.  

 

“Đương nhiên”.  

 

“Cho dù có tử thương, cũng có thể chấp nhận chứ?”  

 

“Tử thương? Đại khái tỷ lệ như thế nào?”  

 

 

 

“Tỷ lệ tử vong chắc là sẽ không vượt quá 5%!”  

 

“Vậy thì không sao, tu võ vốn dĩ phải có tử thương, từ lúc bước chân lên con đường tu võ này thì đã phải hiểu được rõ ràng rồi”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu, trong lòng lại càng cảm thấy tự tin hơn với Tô Minh.  

 

Tô Minh đã nhắc đến tử thương rồi, xem ra là anh ấy đang chuẩn bị điều chỉnh một cách nghiêm túc.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận