Chịu đả kích quá lớn.
Thật sự.
Trước khi đi, cô ta thật sự cảm thấy bản thân rất giỏi, rất ghê gớm!
Thế nhưng bây giờ?
So với Tô Minh, cô ta chẳng là cái gì.
Giống như bị đạp thẳng từ tầng mây cao ngã nhào xuống vũng bùn.
“Ông nội, cháu còn cơ hội này để đuổi kịp anh ta không?”, Lâm Thanh Loan đứng bên cạnh Lâm Chân Võ bạt hồn khiếp vía mà nói.
“Điều này”, Lâm Chân Võ không biết nên trả lời như thế nào.
Vẫn đuổi kịp.
Muốn thấy bóng lưng của Tô Minh, thì chắc phải là thiên tài cả trong cả nghìn thiên tài mới làm được?
Cháu gái tuy rằng rất giỏi, thế nhưng còn phải nỗ lực rất nhiều.
“Ông nội, cháu muốn vào bí cảnh Linh Võ”, Lâm Thanh Loan hít một hơi thật sâu, ngừng lại một chút, giọng nghiêm túc, tỏ rõ quyết tâm.
Tuy rằng, bí cảnh Linh Võ vô cùng nguy hiểm!
Lâm Chân Võ trầm ngâm.
Vốn dĩ, ông ta định để qua đợt này, sẽ để Tô Minh dẫn theo Lâm Thanh Loan, Cổ Kim, Quý Thanh Hoà cùng vào bí cảnh Linh Võ.
Nhưng bây giờ xem ra, Tô Minh hoàn toàn không cần tới đó, bí cảnh Linh Võ đối với anh mà nói, gần như không có tác dụng gì.
Quả thực có thể suy nghĩ để mấy người nhóm Lâm Thanh Loan vào đó.
Cuối cùng, Lâm Chân Võ gật đầu.
“Ông trời thật bất công mà! Tên khốn thích đánh mông tôi, kiếp này tôi còn cơ hội để báo thù không?”, trong khe nứt hư không, Hứa Như Ý muốn oà khóc.
Mạnh Lăng cũng chết rồi, cô ta cũng không dám trở về Thái U Tông ở đại lục Thanh Huyền, bằng không, nếu Thái U Tông xử lý không tốt sẽ trách tội cô ta đã giết chết Mạnh Lăng, tuy rằng Mạnh Lăng không phải do cô ta hại chết, thế nhưng bản thân cô ta cũng khó tránh khỏi liên can.
Cho nên Hứa Như Ý bây giờ sẽ ở lại trong học viện Linh Võ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!