Trên thực tế, không chỉ một lần họ nghe thấy môn chủ nói là mình chỉ thầm thương trộm nhớ một người con trai thôi. Nhưng rốt cuộc người đó là ai?
Người con trai có thể khiến môn chủ ưu tú, nhan sắc bậc nhất của họ để ý đến, rốt cuộc người này ưu tú đến mức nào?
“Vậy… Vậy thì… Môn chủ! Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Rất nhiều lần môn chủ nhắc đến người con trai đó, rốt cuộc anh ta là ai?”, trong lời nói của Ngụy Vận Hoa có chút run rẩy. Bà ta cố lấy dũng khí để hỏi câu này.
Cũng coi như liều mạng hỏi vậy, lúc hỏi mà trên trán bà ta cũng toát hết mồ hôi.
Có lẽ vì quá sợ hãi. Những chuyện riêng tư như này mà bà ta cũng dám hỏi, đúng là tự tìm cái chết mà. Nhưng bà ta thật sự không thể kìm lòng.
Cũng bởi vì quá tò mò. Kể cả nguy hiểm đến tính mạng hay bị trừng phạt thì bà ta vẫn phải hỏi.
Không chỉ có Ngụy Vận Hoa mà những người khác của Thần Thường Môn có mặt ở đây lúc này cũng lén nhìn Tiêu Nguyệt với ánh mắt mong đợi và căng thẳng.
“Đó là một tên khốn ở trái đất”, nằm ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Nguyệt không tức giận mà chỉ cắn răng, nói ra một câu.
Lời nói vừa dứt thì đám người Ngụy Vận Hoa suýt ngã quỵ.
Cái gì cơ?
Người ở trái đất?
Chính là nơi còn thấp hơn cả tầng võ thấp ư?
Là nơi mà bất cứ ai ở Thiên Đường Ngục đến đó đều có thể trấn áp?
Là nơi mà còn không tìm nổi một người ở cảnh giới Vạn pháp?
Đám người Ngụy Vận Hoa như muốn bật khóc.
Họ vốn tưởng rằng người mà môn chủ thầm thương yêu sẽ là người ưu tú đến mức khiến người khác nghĩ đến đã thấy tuyệt vọng, nếu không thì làm sao khiến môn chủ lại nhung nhớ đến mức đó. Nhưng nào ngờ…
Đúng là không thể tin nổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!