Nằm trên giường thoải mái, Thiệu Khiêm chăm chú lướt lướt nhìn vào bản tin ở điện thoại.
Điện thoại hiển thị giờ đã là 22:45 phút.
Đồng hồ treo tường tích tắc không ngừng, nhìn cây kim dây đang dần dần quay theo hướng số 12.
Tích tắc…tích tắc…tích tắc…
Rầm
“Cậu chủ ơi, không xong rồi!”
Tiếng cửa phòng mở toang ra, đập thẳng vào bức tường phía sau.
Đình Thiệu Khiêm cũng bị tiếng động của ông làm cho giật mình mà quay lại, hóa ra là lão Đàm.
.
Cậu nhìn ông mồ hôi nhễ nhại khắp cả khuôn mặt, giọng nói vô cùng gấp mà gọi cậu.
“Quản gia…ông…sao?”
“Bom…bom nổ…xe của ông chủ!!”
Lão Đàm cũng bởi vì sốc cộng thêm việc chạy lên lầu rất vội để thông báo cho cậu biết mà hơi thở ngắc quãng, ông khó khăn mới có thể nói một số từ nhanh gọn nhất có thể.
“Ông nói gì? Bom gì?”
Đình Thiệu Khiêm nhắc đến bom mà bật cả dậy, quăng chiếc điện thoại sang một bên mà nhanh chóng lao đến nắm lấy áo ông rặn hỏi cho ra lẽ.
Lão Đàm lấy hơi lên mà kể rõ đầu đuôi cho Thiệu Khiêm nghe, giọng vừa đủ để cậu và ông cùng nghe, chỉ sợ nói lớn làm thức giấc cô, không may cô lại biết được tai nạn ngoài luồng này.
“Thập Lưu vừa gọi về, xe bọn họ bị gài bom mà lao xuống vực.
Thập Lưu may mắn đã trụ vào phiến đá, còn ông chủ…ông chủ đã…”
“Cái gì? Khốn khiếp! Ở đâu?”
“Dãy núi Phật Tinh.”
Thiệu Khiêm buông câu chửi tục, nhanh chóng vớ lấy chiếc áo khoác treo ngay móc khóa, bản thân cậu nhanh chân lao xuống nhà dưới, cậu quả thật không thể ngờ đến chuyện này mà.
Lão Đàm run rẩy, ông thật sụ muốn lên dãy núi để kiểm tra.
Nhưng sợ là cô ở đây không ai bảo vệ, ông đã hứa với ông chủ thì tuyệt đối sẽ thực hiện mệnh lệnh.
Không thể làm trái.
Lòng ông cầu mong ông chủ sẽ không sao, sẽ tai qua nạn khỏi.
Ônh cũng nhanh gọi cảnh sát và đội cứu hộ đến núi Phật Tinh.
Mọi việc dường như đã được sắp xếp rất ổn thỏa.
Chỉ là…
Lão Đàm thở dài, nhấc cuộc gọi để gọi cho Tần Tiểu Ô, hi vọng cô ấy sẽ quay lại nước mà phụ giúp một tay.
Ông đứng một hồi lâu, chờ đợi thì bên kia cũng đã nhanh chóng bắt máy.
Giọng ông khẩn thiết mà nói:
“Tiểu Ô, cháu mau quay lại nước, ông chủ không xong rồi!”
“Lão Đàm, ông nói sao?”
“Xe ông chủ bị gài bom.
Hiện giờ vẫn chưa tìm thấy ông chủ…”
Xoảng…
Tiếng ly cốc chạm vào sàn gỗ tạo nên âm thanh thanh thúy của mảnh thuỷ tinh, lão Đàm bị tiếng vỡ này mà làm cho giật mình, nhanh chóng cúp máy.
Ông vội quanh lại nhìn con người sau lưng.
Thục Yên!
Thục Yên đứng yên bất động một hồi lâu, đến mức ly nước trên tay mà mình định đi lấy cũng làm rớt mà vẫn không hay biết.
Cô nhìn ông luống cuống tay chân, đầu vẫn đang nhớ những lời ông vừa nói trong cuộc điện thoại.
Bom? Ông chủ? Chẳng phải là chồng cô hay sao chứ?
“Phu…phu nhân…”
Lão Đàm nhìn cô đứng ngây ngốc, vẫn là lên tiếng gọi cô.
Thục Yên nhìn ông ta mà cô tiến lên một bước, chân vụng về đạp qua từng mảnh thủy tinh.
Nhưng những mảnh đó làm cô không mấy quan tâm.
Cô quan tâm đến chồng cô hơn…
“Phu nhân, coi chừng thủy tinh vỡ.”
Lão Đàm nhìn cô đạp qua mà lòng không khỏi xót xa, ông định tiến lên xem cô như thế nào thì Thục Yên lao đến ông mà hỏi dồn dập, ánh mắt cô đã hằn vệt tia đỏ, giọng cô gào thét như muốn ông nhanh nói một chút.
“Lão Đàm, xảy ra chuyện gì? Huân anh ấy xảy ra chuyện gì, ông nói mau!!!”
Biết sẽ không trốn tránh được câu hỏi của cô, càng không thể giấu cô ngày một ngày hai được.
Ông cúi đầu mà trả lời lại cô bằng chất giọng cô cùng ủ rũ buồn bã.
“Phu nhân, xe ông chủ gắn bom, vào lúc nãy đã nổ…vẫn chưa tìm được ông chủ!”.