Cố Lê Xuyên vội vàng lau nước mắt cho Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu nhéo vào tay của chính mình để có thể tỉnh táo hơn, nghẹn ngào nói: “Em, em không sao, chỉ là thuốc nhỏ mắt vừa rồi có chút không thoải mái.”
"Không thoải mái thì thôi vậy kia, em làm vậy khiến anh rất lo lắng.” Cố Lê Xuyên ôm láy Liễu Hoài Thu vào lòng và nhẹ giọng an ủi.
Liễu Hoài Thu nghe thấy hơi thở quen thuộc trên người của Cố Lê Xuyên, cậu gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào trong ghế phụ.
Cố Lê Xuyên chờ cho cảm xúc của Liễu Hoài Thu hoàn toàn ổn định, hắn liền lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên khoé mắt Liễu Hoài Thu rồi hôn lấy cậu.
Sau đó, hắn dơ tay gãi lấy chóp mũi của Liễu Hoài Thu rồi đùa:
"Được rồi, cục cưng của anh, đừng khóc nữa, lớn như vậy rồi mà vẫn khóc ư?”
Liễu Hoài Thu thẹn thùng dụi dụi mắt, cậu cười khổ đáp lại Cố Lê Xuyên.
Cố Lê Xuyên không thấy điều gì khác thường liền một lần nữa hôn lấy cậu rồi khởi động xe.
Xe dừng trước một cửa hàng bán hoa.
Cố Lê Xuyên giống lần trước, yêu cầu cậu ngồi trong xe chờ hắn, rồi một mình xuống xe, đi tới cửa hàng bán hoa.
Liễu Hoài Thu ngồi trên xe, nhìn thấy bóng dáng xa dần của Cố Lê Xuyên, cậu không khỏi buồn bực, xót xa.
Không cần nghĩ cũng biết Cố Lê Xuyên sẽ mua cho cậu một bó hoa bách hợp màu trắng mà cậu rất ghét.
Một lúc sau, Cố Lê Xuyên liền bước ra và cầm một bó hoa bách hợp màu trắng.
Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng Liễu Hoài Thu giật giật vài cái, cậu lắc đầu tự chế giễu mình.
Cố Lê Xuyên càng ngày càng đến gần.
Liễu Hoài Thu còn phát hiện, trong tay Cố Lê Xuyên không chỉ có mỗi bó hoa bách hợp mà lại còn có một bó hoa hồng đỏ tươi.
Là hoa hồng!
Cố Lê Xuyên lại mua cho cậu loài hoa mà cậu thích nhất!
Hai mắt Liễu Hoài Thu bừng sáng lên, cậu nhìn chằm chằm những bông hồng đỏ trong tay Cố Lê Xuyên, ngại ngùng mà quay ra khỏi tầm mắt.
Cố Lê Xuyên mở cửa và ngồi lên.
Liễu Hoài Thu chưa kịp mở miệng, thì Cố Lê Xuyên đã đưa bó hoa bách hợp cho cậu rồi gấp gáp mở miệng: “Thu Thu, em đừng giận, hãy nghe anh giải thích đã.”
Liễu Hoài Thu sửng sốt một chút, nhìn những bông hoa hồng phía sau hắn, không nói gì mà nhận lấy hoa bách hợp.
Cố Lê Xuyên đem hoa hồng đặt ở một bên, nhẹ nhàng nâng lên gương mặt của Liễu Hoài Thu, hắn nghiêm túc giải thích,
"Anh biết em không thích hoa hồng, nhưng vừa rồi chủ tiệm hoa biết tin anh đến để mua hoa cho ngày kỉ niệm một năm chúng ta yêu nhau, liền giới thiệu để anh mua bó hoa hồng này.”
Cậu nói này của Liễu Hoài Thu như đẩy thẳng cậu xuống vực sâu, mà Cố Lê Xuyên lại không phát hiện ra cảm xúc khác thường của Liễu Hoài Thu, hắn còn giải thích thêm,
“Cô ấy nói hoa hồng là biểu tượng của tình yêu.”
“Anh nói là em không thích nó, cô ấy lại nói rằng liệu có cô gái nào lại không thích hoa hồng hắn, hơn nữa những bông hoa hồng này đều được tặng kèm khi mua bó hoa bách hợp kia.”
“Cho nên, em đừng giận! Anh không phải cố ý mua thứ mà em không thích.”
Tay Liễu Hoài Thu run nhè nhẹ khi ôm lấy bó hoa bách hợp kia.
Niềm vui khi nhìn thấy những bông hồng trên tay Cố Lê Xuyên trước đó đã biến mất.
Rồi sau đó được thay thế bởi sự chua xót.
Thì ra những bông hồng mà cậu yêu thích lại chỉ là đồ được tặng kèm.
Cậu thì sao?
Cậu là gì trong tim Cố Lê Xuyên?
Cố Lê Xuyên nhìn thấy Liễu Hoài Thu cúi đầu không nói lời nào, hắn có chút lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Thu Thu, em giận sao? Nếu em không thích, anh sẽ vứt nó đi.”
Vừa nói xong, hắn cầm lấy bó hoa định ném ra ngoài cửa xe.
Liễu Hoài Thu thấy được, cậu vội vàng đứng dậy, tóm lấy những bông hoa trong tay của Cố Lê Xuyên, “Em không có giận, cũng không nói là không thích.”
“Em thật sự rất thích nó.”
Cô gái “Thu Thu” kia không hề thích hoa hồng, nhưng cậu lại vô cùng thích nó.
Cho dù là ngoại hình có giống nhau đến mức nào? Cho dù cậu cùng cô ấy đều mang một cái tên...
Nhưng cuối cùng, cậu không phải là người trong lòng Cố Lê Xuyên, cũng không thể trở thành người tình mà hắn nắm trong lòng bàn tay.
Cậu chỉ là một thế thân, một thế thân hèn mọn muốn hắn tặng cho hoa hồng.
“Thật sao?” Cố Lê Xuyên có chút không tin.
Liễu Hoài Thu gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa hồng, miễn cưỡng buông ra.
Cố Lê Xuyên thấy Liễu Hoài Thu thực sự không hề tức giận, hắn mới an tâm, “Em không tức giận thì tốt, anh sẽ đưa em đi xem bất ngờ mà anh chuẩn bị cho em.”
——
Liễu Hoài Thu mạnh mẽ cầm lấy bó hoa hồng kia, cậu đứng trước một nhà hàng bày trí theo phong cách đều là hoa bách hợp, cậu có chút cứng đờ.
Tại sao, tại sao cậu không thể thoát khỏi hoa bách hợp?
Cậu ghét hoa bách hợp vô cùng!
Thực sự ghét cái màu trắng chói mắt này!
Những người phục vụ trong nhà hàng xếp thành hàng và mỉm cười nhìn chằm chằm hai nhân vật chính.
Cố Lê Xuyên đắc ý mà nắm lấy tay Liễu Hoài Thu đi vào nhà hàn, “Anh đã chuẩn bị nó.”
“Thế nào? Em có thích không?”
Liễu Hoài Thu nhìn chằm chằm vào số hoa bách hợp không đếm xuể, cậu vô cùng trống rỗng.
Tay cậu nắm chặt lấy bó hoa hồng, tùy ý để những chiếc gai sắc nhọn kia đâm vào lòng bàn tay.
Sau đó, máu tươi nhỏ giọt trên nền nhà trắng tinh, nó vô cùng tương phản với những bó hoa bách hợp.
Người quản lý nhà hàng là người phát hiện ra tay cậu bị thương đầu tiên.
Người quản lý vội vàng chạy đến, nhấc tay của Liễu Hoài Thu lên, nhắc nhở: “Tiểu thư, tay cô chảy máu rồi.”
“Làm sao vậy?” Ánh mắt của Cố Lê Xuyên đặt lên bàn tay của Liễu Hoài Thu.
Khi nhìn thấy bàn tay chảy máu đầm đìa của Liễu Hoài Thu, sắc mặt hắn trầm xuống.
Hắn vội vàng đỡ lấy bàn tay bị thương của Liễu Hoài Thu từ tay người quản lý rồi hét: “Hòm thuốc, hòm thuốc đâu?”
Người phục vụ phản ứng lại, hoảng loạn mà chạy đi tìm.
Cố Lê Xuyên nhìn chằm chằm những bông hoa hồng đẫm máu với ánh mắt lạnh lùng căm hận.
Sau đó, hắn không chút do dự mà cầm lấy bó hoa hồng trong tay Liễu Hoài Thu và ném vào thùng rác.
“Bông hồng chết tiệt này, lần sau dù có thế nào anh cũng sẽ không để nó xuất hiện trước mặt em nữa.”
“Bảo bối, em có đau không?” Cố Lê Xuyên nhìn tay Liễu Hoài Thu, hắn có chút bối rối không biết phải làm sao, chỉ có thể thúc giục người quản lý,
“Các người phục vụ như nào thế, lấy cái hòm thuốc sao mà chậm như vậy?”
Liễu Hoài Thu mặt vô cảm mà lắc đầu, cậu vô cùng đau đớn.
Cậu đáng tiếc cho bó hoa hồng kia.
Đó là lần đầu tiên Lê Xuyên mua cho cậu hoa hồng và cũng là lần cuối cùng.
Những bông hoa hồng kia lại đâm vào tay, khiến người yêu Cố Lê Xuyên bị thương.
Lê Xuyên đem người mình thích sủng tận lên trời, sẽ nhất định không để những bông hồng xuất hiện trước mặt “Thu Thu” nữa.
Trong mắt Lê Xuyên, cậu là “Thu Thu” ghét hoa hồng.
Nếu không phải vì cậu có gương mặt này cùng với bộ đồ này, cậu cũng sẽ giống như những bông hồng kia, chỉ xứng đáng ở thùng rác, khiến cho Lê Xuyên ghét cậu.