“Em phá thai rồi.”
“Phá thai rồi?”
“Phải. Em phá thai rồi.”
“Anh không tin. Một con ruồi nhặn em còn không nỡ giết. Làm sao có thể bỏ đi núm ruột của mình?”
“Bởi vì em ghét anh.”
Một con người máu lạnh vô cảm trong mắt cô, chỉ một câu “bởi vì em ghét anh” ngay lập tức đã làm đôi mắt anh đỏ ngầu vì ngấn lệ.
“Em không muốn, đứa con vô tội của em chưa chào đời, đã bị ba của nó lợi dụng. Em thà bỏ nó đi.”
“Em có từng cho anh cơ hội giải thích chưa? Chỉ vì ghét anh, mà em tước đi mạng sống của con sao?”
“Phải. Vì em không muốn có bất kỳ liên quan nào với anh. Giờ con cũng đã không còn, anh không cần phải tốn công phí sức nữa. Từ giờ cho đến khi hoàn thành thủ tục ly hôn, em không mong sẽ gặp lại anh. Anh đi được rồi.”
“Tịch Vy!”
“Em không còn gì để anh lợi dụng nữa hết. Nếu anh còn đến làm phiền em nữa, thì em sẽ chuyển chỗ ở khác.”
Cô gạt tay anh, bước thẳng vào nhà không ngoảnh lại.
Anh cũng không biết phải nói gì, chỉ lẳng lặng quay đi. Anh không ngờ, trong mắt cô anh là người như vậy.
***
Lâm Lợi Lợi về tới, thì cơm chiều đã được An Tịch Vy chuẩn bị xong xuôi. Hai cô gái cùng nhau dùng bữa.
“Đều là cậu nấu sao?”
“Ừ, hôm nay về sớm nên mình đã mua ít thực phẩm về nấu. Tuy không được ngon nhưng cậu ăn đỡ vậy.”
“Không, mình thấy rất ngon.”
“Mà Tịch Vy nè, nếu cậu không mang thai thì mình đã giới thiệu cậu đến Hoa Dương rồi.”
“Hoa Dương?”
“Phải đó. Lần trước mình có gửi hồ sơ, nhưng chờ lâu quá không thấy gọi. Trưa nay, bên họ gọi cho mình, nhưng mình qua An Vĩnh rồi. Tuy hơi bé nhưng cũng ổn. Giờ mà nhảy việc thì sợ không làm được, vì bên đó yêu cầu cao lắm.”
An Tịch Vy không ngờ, Lâm Lợi Lợi lại đang làm ở khách sạn của ba. Tuy đó là khách sạn nhà, nhưng cô biết thím luôn đề phòng, để duy trì mối quan hệ tốt đẹp của hiện tại, cô tuyệt đối không thể đến đó, còn Hoa Dương thì khác. Tuy nó thuộc tài sản của Trác gia, nhưng theo cô biết Trác Phi Vũ rất ít khi đến đó. Thậm chí là cả năm anh còn không đến quá hai lần.
“Lợi Lợi, cậu giới thiệu cho mình thử đi.”
“Hả?” Cô ta chỉ tay xuống bụng cô. “Nhưng mà cậu đang mang thai.”
“Nếu mình không nói cậu có biết không?”
Cô ta thành thật lắc đầu. Mặc dù cái thai đã hai tháng hơn nhưng lại chẳng thấy bụng dạ đâu.
Sau cuộc nói chuyện không hề vui vẻ cùng Trác Phi Vũ, An Tịch Vy rất không muốn tự vả mặt mình, vì chính cô đã nói không muốn có bất kỳ liên quan nào tới anh, tất nhiên bao gồm cả căn nhà, nhưng giấy tờ này nọ, cô đều không mang theo, giờ dù muốn dù không cô cũng đều phải quay về lấy. Tiện thể gửi vài món đồ lại cho anh.
***
Nhìn căn nhà tối om, cô đoán Trác Phi Vũ vẫn chưa về, nên vội tranh thủ vào lấy, tiện thể trả mấy tấm thẻ lại cho anh. Vì giờ cô cũng không dùng đến.
Bàn tay vô thức chạm xuống chiếc bụng nhỏ mà khoé mắt rưng rưng, khi vô tình nhìn thấy mấy món đồ chơi trẻ con trên tủ đầu giường. Nào là trống lắc, nào là hộp nhạc. Tất cả đều là cô và anh đã cùng nhau đi mua.
Chuyện cô phá thai, thật chất chỉ là lời nói dối. Sở dĩ cô nói vậy, chỉ là để anh từ bỏ mà không tìm đến mình nữa.
“Mẹ xin lỗi! Từ giờ trở đi, chỉ có mẹ và con thôi.”
Vừa trở xuống, thì cửa đã bị mở ra. Không ai khác là Trác Phi Vũ và hai trợ lý của anh.
“Trợ lý Huân, xảy ra chuyện gì vậy?” Cô lo lắng khi thấy anh trong bộ dạng say xỉn. Trước giờ cô chưa từng thấy anh như vậy.
“Chuyện dài dòng lắm. Để tôi đưa Trác tổng lên phòng trước đã.”
Tuy rất muốn nhân lúc này rời đi, nhưng nghĩ lại anh đối xử với cô rất tốt, nên cô không thể cứ vậy mà đi được.
Cô gật đầu, nhanh bước vào bếp pha tách trà giải rượu cho anh. Đang định bước lên đã bị Tiêu Vĩ Văn gọi lại.
“Phu nhân! Cô có thấy tin tức lúc chiều chưa?”
Cô lắc đầu thay câu trả lời.
Cô hoàn toàn không biết, chuyện xảy ra trong thời gian qua. Trác Phi Vũ không những cho người dạy dỗ đám người ngu xuẩn dán tiếp hạ thuốc cô, mà ngay cả Đường Thị cũng bị anh đánh sập, chính thức xóa sổ khỏi giới kinh doanh. Khiến Đường Hiểu Thu phải điên đầu khi giải quyết hậu quả, chạy đôn chạy đến đứng ngồi không yên. Và đó cũng chính là món quà mà anh bảo muốn dành tặng cho cô ta vì không biết điều, dám chọc vào cô vợ nhỏ của anh. Đó cũng là lý do cả tuần này anh im hơi lặng tiếng, không đến tìm cô.
“Tôi không dám xen vào chuyện riêng của phu nhân, càng không dám xen vào chuyện vợ chồng của hai người. Nhưng đã là vợ chồng với nhau, có gút mắc gì, thì nên cởi không nên thắt. Trác tổng tuy không thể hiện, nhưng tôi nhìn ra được, ngài ấy thật sự rất yêu phu nhân, rất quan tâm tới phu nhân. Từ trước tới giờ, ngài ấy chưa từng đặt hết tâm tư vào bất kỳ một ai, nhưng với phu nhân thì khác.”
Cô không biết, anh ta muốn nói gì. Trác Phi Vũ làm sao có thể yêu cô. Chỉ là do thời gian qua quá hạnh phúc nên cô mới quên mất vị trí của mình. Khiến họ lầm tưởng cô và anh thật sự là một đôi. Nhưng chuyện đó hoàn toàn không thể xảy ra.
Cô không nói gì chỉ gật đầu cho qua, rồi mang tách trà trên tay đi thẳng lên phòng.
Lý Huân vừa thấy cô liền thở phào.
“Phu nhân, Trác tổng giao lại cho cô.”
Nhận được cái gật đầu, anh ta mới ra về.
Trước khi đóng cửa lại, anh ta vẫn nói thêm một câu. "Có đôi lúc, những gì mình nghe chưa chắc đã đúng. Con người của Trác tổng không giống Tiểu Trác tổng. Phu nhân vẫn nên giữ khoảng cách với mẹ con họ thì hơn.”
***