Hai người này hôm nay bị làm sao vậy? Cô biết rõ Trác Phi Vũ không thích mẹ con Trác Chí Nam, nên trước giờ cô luôn giữ khoảng cách với họ. Còn những lần trước đó vốn chỉ là trùng hợp.
“Tôi biết rồi. Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Nói rồi, cô do dự bước qua ngồi cạnh anh.
“Em có pha trà giải rượu cho anh. Anh uống đi cho mau khỏe.”
Cô vừa đứng dậy đã bị anh níu lại.
“Tịch Vy! Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Cô rũ mắt. “Không… Hức…”
Còn chưa nói hết, Trác Phi Vũ đã ghì cô xuống, ngã rạp trên người anh.
Bốn mắt nhìn nhau khiến cô không ngừng bối rối. Đang định chống tay ngồi dậy, anh đã xoay người, nằm gọn trên người cô.
“Anh say rồi.”
“Đúng, anh say rồi.”
Cô khẽ nuốt nước bọt, vừa chống tay giữ ra khoảng cách, hai tay cô liền bị anh cố định trên đỉnh đầu.
An Tịch Vy còn chưa kịp biểu tình, môi anh đã áp lấy môi cô, đầu lưỡi ngang ngược không ngừng khuấy động trong khoan miệng cô, tạo ra những âm thanh đầy ái muội. Không hiểu sao, lúc này cô lại không muốn tránh anh, có phải vì cô đã quá nhớ anh rồi.
Anh không dừng lại, mà di chuyển xuống hõm cổ cô khiến cô bừng tỉnh.
“Đừng mà. Trác Phi Vũ. Bỏ em ra.”
Anh chẳng quan tâm cô nói gì, lần nữa gặm cắn lấy môi cô, một nụ hôn cuồng nhiệt chứa đầy sự chiếm hữu.
"Anh đừng như vậy mà. Bỏ em ra. Chúng ta sắp ly hôn rồi… Um…”
Cô càng nói, anh càng nổi điên. Biết mình căn bản không chống lại được anh. Nếu cứ chống cự chỉ làm ảnh hưởng bé con trong bụng. Ngoài ôm anh xoa dịu, cô còn có thể làm gì khác. Dù gì cũng sắp ly hôn, thôi thì cứ để cho nhau chút kỷ niệm.
Cứ vậy mà hết một đêm ấm áp, ngọt ngào.
Vì không muốn phải lần nữa đối mặt với anh, nên nhân lúc trời chưa sáng hẳn cô đã rời đi. Vì hôm qua chính cô là người đã lớn tiếng nói với anh sẽ không gặp lại, nhưng cũng chính cô tự mình tìm tới.
Trác Phi Vũ vừa thức dậy đã nhìn thấy mấy tấm thẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh còn có một chiếc nhẫn. Là chiếc nhẫn cưới mà cô luôn mang trên tay. Đây là muốn hoàn toàn cắt đứt với anh sao?
Anh cầm chiếc nhẫn trong tay mà trong lòng ngổn ngang tâm sự. Vừa cầm điện thoại lên định gọi cho cô, thì liền có cuộc gọi tới, là trợ lý Dương.
“A lô!”
[Thiếu gia, có chuyện rồi.]
Biệt thự Trác gia.
Trác lão nổi giận đùng đùng, không những chấp vấn anh, còn tát cho anh một cái khiến cả Trác gia đều phải giật mình. Khi cái tát của ông mạnh đến nỗi máu rỉ ra khoé miệng.
“Cháu đang làm gì vậy hả? Giờ đủ lông đủ cánh rồi, muốn làm gì thì làm có đúng không. Ta vừa vắng mặt có mấy ngày. Cháu đã khiến Trác gia chó gà không yên, nhà chẳng giống nhà. Ta nghĩ chỉ mình Chí Nam hồ đồ, nhưng cuối cùng cháu cũng như vậy.”
“Không những chọc giận cháu dâu khiến con bé phá thai. Còn không thèm nghĩ đến thâm tình, hại Đường gia phải tuyên bố phá sản. Cháu không có gì muốn nói với ta sao?”
Trả lời ông vẫn chỉ là sự im lặng.
Trác Chí Nam nhìn bộ dạng thê thảm của anh mà vô cùng đắc thắng. Không ngờ, anh ta cũng được nhìn thấy Trác Phi Vũ có ngày này.
Cả Lý Huân và Tiêu Vỹ Văn vừa định tiến lên thay lời bất bình đã bị anh ngăn lại.
Ông giận đến thở không ra hơi. “Tiểu Vũ ơi là Tiểu Vũ. Giờ cháu bảo ta ăn nói thế nào với lão Đường dưới suối vàng. Cháu bảo ta ăn nói thế nào với chị thông gia đây.”
“Cháu không có gì để nói.”
Chuyện còn chưa giải quyết xong, đúng lúc ông lại nhận được tin tức động trời, đứa con dâu lớn hiểu chuyện trong mắt ông, đêm qua lại ăn nằm với tài xế, giờ lên cả hot search, trở thành trò cười cho thiên hạ.
“Loạn rồi! Loạn hết rồi.”
Ông cứ vậy mà ngã gục xuống không một lời báo trước.
“Ông nội!” Trác Phi Vũ nhanh tay đón lấy ông.
Cả nhà không ngừng nhốn nháo lên.
Trước cửa phòng cấp cứu.
Trác Chí Nam hung hăng lau tới túm lấy cổ áo anh.
“Trác Phi Vũ, chuyện của mẹ tôi là do anh làm đúng không?”
Trác Phi Vũ không hề nhượng bộ, túm cổ hắn ta lại, nghiến răng nghiến lợi. “Là tao làm thì sao? Nếu mẹ con mày đường hoàng thì đâu sợ người khác nắm thóp. Tao nói cho mày biết, đó chỉ mới là cảnh cáo nhỏ. Mày tốt nhất nên cầu trời khẩn phật cho ông nội không bị làm sao.”
“Anh… Anh có ý gì?”
“Mày đừng tưởng tao không biết, chuyện của Tịch Vy là do mày bép xép. Chuyện vợ chồng tao, chưa tới lượt mày xen vào. Không thì chuyện hay ho tiếp theo sẽ là mày. Nhưng không chỉ còn đơn giản là lên hot search.”
Trác Chí Nam lạnh run cả người, khi thấy ánh mắt sắc lạnh của anh. Dường như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hai mẹ con họ ngay lúc này.
“Trác… Phi Vũ, ông nội còn ở trong kia. Anh… Anh đừng có làm bừa.”
“Cho nên, trước khi ông nội khỏe lại. Mày không nên đứng đây phí thời gian, mà nhanh chóng tìm cách giải quyết hậu quả cho mẹ mày bớt nhục kìa. Đừng khiến cả Trác gia, phải mất mặt vì mẹ mày.”
Tuy lời lẽ của anh rất khó nghe, nhưng lại vô cùng chí lý. Lần này Trác Chí Nam thật sự tin là An Tịch Vy rất quan trọng với anh. Vì mẹ con họ không chỉ lần một lần hai gây khó dễ cho anh mà là rất nhiều lần như vậy. Nhưng chỉ một lần duy nhất động đến An Tịch Vy, anh đã tung đòn không chừa một người nào. Minh chứng trước mắt chính là Đường Hiểu Thu và mẹ của anh ta.
***