Mã Huệ Linh tức điên lên khi không thấy cô vào hàng cúi đầu. Còn chưa mở miệng trách mắng, Trần Anh Minh đã cúi thấp người xuống trước cô khiến ai cũng há hốc mồm.
“Trần Anh Minh sơ xuất, không biết chủ tịch phu…”
“Trần tổng!” An Tịch Vy vội cắt ngang lời ông ta cùng một cái lắc đầu.
“Rất hân hạnh được gặp ông.”
“…” Trần Anh Minh liền hiểu ý cô vội đứng thẳng người. “Ờm… Rất hân hạnh…”
Chẳng biết gọi thế nào, nên ông ta đành nghẹn lại lời cuối.
“Nếu Trần tổng không chê. Thì để tôi dẫn ông sang khu ẩm thực kiểm tra.”
“Ờ được được.” Ông lau vội tầng mồ hôi trên trán, tay hướng ra phía trước mời cô dẫn đường.
Ai nhìn theo cô cũng phải ganh tị.
Lâm My bối rối nhìn theo mà trong lòng lại không ngừng phỏng đoán. Chả lẽ đứa con trong bụng của cô ấy là của giám đốc Trần. Nếu không, cô ta thật sự không nghĩ ra, tại sao giám đốc lại thay đổi thái độ khi vừa nhìn thấy cô.
Mã Huệ Linh siết chặt tay mà không ngừng nghiến răng nghiến lợi.
An Tịch Vy, cô đúng là hồ ly tinh đội lớp người, cô cứ chống mắt lên mà xem, cái giá phải trả cho việc câu dẫn cấp trên là như thế nào. Muốn giành vị trí của tôi, không có dễ như vậy đâu.
***
“Trần tổng, vừa rồi cảm ơn ông.”
Ông ta vội xua tay. "Không có chi. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao chủ tịch phu nhân lại…
Ông chỉ tay vào bộ đồng phục nhân viên trên người cô.
“Phu nhân, có phải cô nghe được thông tin, hôm nay chủ tịch cũng sẽ đến đây, nên muốn tạo cho ngài ấy một bất ngờ không?”
“Ông nói Trác Phi Vũ cũng sẽ đến?”
"Phải đó. Phu nhân không biết sao?’
Cô nở nụ cười đầy gượng gạo.
“Ờm, cứ cho là vậy đi. Ông có thể giúp tôi giữ bí mật, đừng nói với anh ấy, chuyện tôi ở đây được không?”
“Phu nhân yên tâm. Tôi hiểu rồi. Nhất định sẽ không làm lỡ kế hoạch của cô.”
“Cảm ơn!” Nói rồi, cô xin phép đi trước.
“Phu nhân cẩn thận.”
***
Đúng như lời đồn, chủ tịch đã đến Hoa Dương.
Ai cũng nhốn nháo muốn được gặp người thật ở ngoài đời một lần. Xem anh có thật sự khí chất như trên tạp chí mà họ hay nhìn thấy hay không.
Cô bạn đồng nghiệp đang không biết làm gì để trốn việc ra nhìn trộm, thì vô tình trông thấy An Tịch Vy đứng thẫn thờ ở một góc.
“Tịch Vy!”
Cô vội quay đầu nhìn lại.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Tôi đang kiểm tra lại khâu vệ sinh ở đây thôi.”
“Cô không muốn ra chiêm ngưỡng sắc đẹp của vị ceo trẻ tuổi tài ba của chúng ta sao?”
Cô chỉ lắc đầu cười.
Cô bạn đồng nghiệp liền tỏ ra đồng cảm. Không cần nói cũng biết, lại là Mã Tuệ Linh bày trò.
“Này, Tịch Vy. Tôi rất muốn ra đó, nếu cô đã không muốn đi. Có thể giúp tôi kiểm tra hàng ở kho đông lạnh được không?”
“Kho đông lạnh?”
Cô ta vội cười trừ. “Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Nếu không được thì…”
Cô vui vẻ gật đầu, nhận lấy tập sổ sách trên tay cô ta.
“Yên tâm. Phòng bếp và kho đông lạnh cách nhau không xa. Kiểm tra xung quanh một lượt xong, rồi tôi sẽ đi.”
“Cảm ơn cô nhé Tịch Vy! Cô là tốt nhất.”
Cô ôm chặt lấy thứ trên tay mà nỡ nụ cười khổ. Có lẽ đây cũng là một cách để cô tránh mặt anh.
Nhưng An Tịch Vy lại không biết rằng, Trác Phi Vũ vốn không ở sảnh chính.
Đang đi lòng vòng thì anh vô tình trông thấy bóng dáng của An Tịch Vy ở phía đằng xa.
Tịch Vy? Chắc chắn là cô ấy. Tuy anh không biết tại sao cô lại xuất hiện ở Hoa Dương. Nhưng làm sao anh có thể nhìn nhầm vợ của mình được.
“Tịch Vy!” Anh vội đuổi theo, nhưng chưa gì đã mất giấu trước cửa kho đông lạnh.
Nhìn tới nhìn lui một lượt. Rõ ràng anh thấy cô đến đây, nhưng mới đó đã không thấy đâu nữa.
Nhìn cánh cửa bị khoá chốt từ bên ngoài, bên trên có ghi rõ dòng chữ “không phận sự miễn vào”, mà trong lòng anh lại có chút bất an. Căn phòng này hoàn toàn cách âm, nếu ai đó có ý xấu muốn hãm hại cô thì cô chết chắc. Anh mở cửa quét mắt nhìn qua một lượt.
“Tịch Vy! Em có trong đó không?”
Không nghe hồi đáp, anh định quay trở ra, nhưng để chắc chắn là cô không ở trong đó, anh vẫn quyết định đi vào xem thử.
“Tịch Vy!”
“…” An Tịch Vy bỗng ngẩng người, khi nghe tiếng của Trác Phi Vũ truyền vào.
Cô lắc đầu cười khổ. Cô cũng không biết mình đang trông đợi cái gì? Rõ ràng là muốn tránh anh, vậy mà…
Huống gì, Trác Phi Vũ làm sao xuất hiện ở đây được. Cô xoa xoa chiếc bụng nhỏ thở dài. Nơi này không thích hợp cho phụ nữ mang thai, cô nghĩ mình nên mau chóng trở ra.
Vừa quay lại cô đã giật bắn người, khi người đối diện cô lúc này là Trác Phi Vũ. Hoá ra cô không nghe nhầm.
“Thật sự là em.”
Cô không nói gì, vội vã bước vòng qua anh. Nhưng anh làm sao để cô có cơ hội tránh mặt anh dễ dàng như vậy.
Anh liền níu tay cô lại, ôm gọn vào lòng. “Tịch Vy, anh nhớ em nhiều lắm. Nhớ em đến sắp phát điên rồi.”
“…” An Tịch Vy như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Anh thật sự nhớ cô sao?
Nếu anh thật sự nhớ cô, vậy hơn mười ngày qua anh đã làm gì.
***