Khi Lạc Phương Nhã về đến nhà của Hứa Song Khanh thì cô ấy đang chuẩn bị bữa tối. Hứa Song Khanh nhìn thấy Lạc Phương Nhã về nhà thì lập tức lên tiếng: “Phương Nhã, sau hôm nay cậu về muộn vậy? Nhanh đi rửa tay đi để còn ăn cơm.”
“Mình có chút việc.” Lạc Phương Nhã vừa đi về phòng vừa nói: “Cậu ăn trước đi, mình cất túi vào trong phòng đã.”
“Cậu nhanh lên một chút.” Hứa Song Khanh gật đầu.
Lạc Phương Nhã ‘ừ’ một tiếng, sau đó đi vào trong phòng.
Cô đặt túi xuống đất, sau đó gửi tin nhắn ‘tôi đã về đến nhà’ cho Tô Hiên Minh rồi mới ăn cơm tối với Hứa Song Khanh.
Trong lúc ăn cơm, Lạc Phương Nhã nói chuyện với Hứa Song Khanh, sau đó còn nói đến chuyện bạn thời đại học muốn kết hôn.
“Bảo cậu dẫn người yêu đến sao?” Hứa Song Khanh nheo mắt lại.
Lạc Phương Nhã cau mày trả lời: “Đúng vậy, cho nên mình mới không muốn đi.”
“Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Có khó khăn như vậy sao?” Hứa Song Khanh lắc đầu nói: “Cậu chỉ cần tìm một người bạn là đàn ông đi tham dự lễ cưới với cậu là được rồi.”
Bạn là đàn ông? Trong đầu của Lạc Phương Nhã vô thức hiện ra khuôn mặt của Tô Hiên Minh.
Anh là người bạn khác giới duy nhất của cô, nhưng mà… Chắc là anh sẽ không đồng ý đi cùng cô đâu?
“Anh ấy sẽ không đi!” Lạc Phương Nhã không để ý đến việc cô tự động nói ra những lời này trong vô thức.
Hứa Song Khanh ngồi đối diện thì giống như phát hiện ra một châu lục mới vậy, hai mắt của cô ấy mở to: “Phương Nhã, cậu thật sự có một người bạn khác giới?” Thân là người bạn thân của Lạc Phương Nhã nên Hứa Song Khanh biết rõ, mấy năm gần đây, chỉ có gã đàn ông cặn bã Cố Thành Lâm mới được coi là bạn thân khác giới của cô. Bây giờ khi cô ấy nghe thấy Lạc Phương Nhã nói có một người bạn khác giới khác, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô thì quan hệ của hai người cũng không tệ, bảo sao mà Hứa Song Khanh không ngạc nhiên cho được.
Lạc Phương Khanh cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Không có.”
“Không có?” Hứa Song Khanh đương nhiên là không tin, cô ấy nói với Lạc Phương Nhã: “Nhanh chóng trả lời một cách trung thực đi.”
Lạc Phương Nhã không biết phải kể chuyện Tô Hiên Minh cho Hứa Song Khanh nghe như thế nào, nếu như nói hai người không thân thiết thì cô lại từng đến nhà anh, biết chức vị của anh ở Đế Quang rất cao, nhưng nếu nói hai người thân thiết, thì đến bây giờ cô vẫn không biết tên của anh.
Lạc Phương Nhã suy nghĩ một lúc mới nói: “Chúng mình mới quen biết vài ngày, không tính là rất quen thuộc, mình chỉ biết anh ấy họ Tô.”
“Hả?” Hứa Song Khanh ngạc nhiên.
Lạc Phương Nhã nhún vai, dáng vẻ như muốn nói chỉ có như thế thôi.
Hứa Song Khanh im lặng một lúc rồi nói: “Nghe như vậy thì người này không đáng tin cậy, nếu thật sự không được thì để mình giới thiệu cho cậu một người.”
Lạc Phương Nhã không cần suy nghĩ đã lập tức lắc đầu: “Đến lúc đó rồi hãy nói.”
Lạc Phương Nhã đã nói như vậy thì Hứa Song Khanh đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn cơm cùng Hứa Song Khanh xong, Lạc Phương Nhã nói chuyện với cô ấy một lúc rồi quay về phòng.
Việc đầu tiên cô làm khi vào trong phòng là cầm điện thoại lên.
Nửa tiếng trước Tô Hiên Minh trả lời cô bằng một chữ ‘ừ’.
Lạc Phương Nhã mỉm cười, cô trả lời: “Tôi vừa mới ăn cơm xong, anh đã ăn cơm chưa?”
Có lẽ Tô Hiên Minh đã nghỉ ngơi rồi nên không trả lời lại.
Lạc Phương Nhã liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động, sau đó đặt trên tủ đầu giường.
Sau đó cô lấy tập tranh trong túi ra, định vẽ một bản thiết kế rồi mới đi ngủ.
Kết quả là cô vẽ một lúc lại vẽ ra ai kia.
Khi Lạc Phương Nhã lấy lại tinh thần thì dáng vẻ của người đó đã hiện ra.
Khuôn mặt đẹp trai, thần thái lạnh lùng mà tự phụ.
“Sao mình có thể vẽ anh ấy…” Lạc Phương Nhã ảo não lẩm bẩm, cô cầm tờ giấy lên, định vo viên rồi vứt vào trong thùng rác.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của người mà mình vừa vẽ thì cô cảm thấy ngập ngừng.
Cô dừng lại, rồi cẩn thận kẹp bức tranh vào phía sau của tập tranh.
Sau đó cô cẩn thận cất tập tranh vào trong túi, rồi nằm trên giường và nhắm mắt lại.
Nghĩ đến những lời mà Hứa Song Khanh vừa nói, nếu như cô nói với anh muốn anh đi cùng cô thì anh có đồng ý không?
Sáng hôm sau, Lạc Phương Nhã mở máy, sau đó nhìn thấy tin nhắn của Tô Hiên Minh gửi cho cô lúc bảy giờ.
“Tối hôm qua tôi đi ngủ sớm, lúc nãy mới nhìn thấy tin nhắn.”
Lạc Phương Nhã mỉm cười, sau đó nhắn lại: “Tôi cũng đoán ra mà.”
Đợi đến lúc cô đi đánh răng thì Tô Hiên Minh lại nhắn lại: “Ừ, cô dậy rồi à?”
“Mới thức dậy, sao anh dậy sớm thế?” Lạc Phương Nhã vừa đánh răng vừa nhắn tin trả lời Tô Hiên Minh.
“Công ty có việc.”
“Anh ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi!”
…
Hôm nay tô Hiên Minh vẫn cứ bận rộn như vậy, ngoài tin nhắn Lạc Phương Nhã gửi cho anh từ sáng được anh trả lời sớm thì những tin nhắn khác đều phải đợi rất lâu mới được trả lời.
Nếu so với Tô Hiên Minh bận rộn thì Lạc Phương Nhã lại có vẻ khá rảnh rỗi.
Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ Lâm Nga giao cho thì còn vẽ lại một vài ý tưởng của mình.
Cuối cùng, vì quá buồn chán nên cô lại quay sang nghịch điện thoại.
Trong nhóm bạn bè đại học, mọi người đều đang nói chuyện đi tham dự lễ cưới.
Mọi người đều nói sẽ mang theo người yêu, Lạc Phương Nhã liếc mắt nhìn đến tin nhắn của Đường Thiên Kim, thấy cô ta nói nhất định sẽ dẫn người yêu đến thì cô khẽ cắn môi.
Sau đó cô không biết sao mình lại kích động như vậy, cô tắt Wechat, sau đó gửi tin nhắn cho Tô Hiên Minh.
“Ngày mai anh có rảnh không? Tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện.”
Sau khi gửi xong tin nhắn, cô mới nhận ra bản thân vừa làm gì.
Đáng tiếc là tin nhắn không phải Wechat, không thể xóa bỏ được.
Lạc Phương Nhã trừng mắt nhìn điện thoại, có cảm giác muốn khóc.
Sao cô lại gửi tin nhắn đó? Nếu như anh không rảnh thì sao? Nếu như anh không giúp thì sao? Quả nhiên xúc động là ma quỷ!
Nhưng mà giống như tin nhắn trước, Tô Hiên Minh chưa trả lời cô.
Lạc Phương Nhã không biết cảm xúc lúc này của mình là gì.
Cô cứ vật vờ trải qua buổi chiều như vậy.
Giờ tan tầm còn gặp phải Đường Thiên Kim, cô cũng không có hứng thú đối đáp với mấy lời khiêu khích của cô ta.
Sau khi rời khỏi công ty, cô đi lang thang khắp nơi mà không có mục tiêu.
Khi cô đi ngang qua cao ốc Vạn Hà thì nhớ ra ở gần đó có cửa hàng bánh mà cô thích.
Cô suy nghĩ một lúc thì quyết định đến đó mua bánh.
Tiệm bánh ngọt rất đông, Lạc Phương Nhã phải xếp hàng hơn mười phút, khi đến lượt cô thì điện thoại lại vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, người gọi đến là Tô Hiên Minh, cô nghe máy mà không cần suy nghĩ: “Alo.”
“Có chuyện gì cần nhờ?” Giọng nói lạnh lùng của Tô Hiên Minh truyền đến.
Lạc Phương Nhà không phản ứng kịp: “Hả?”
“Trong tin nhắn của cô…” Lạc Phương Nhã còn chưa nghe xong lời Tô Hiên Minh nói thì tiếng của nhân viên phục vụ đã truyền đến: “Cô muốn loại bánh nào ạ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!