Nghe lời Lạc Phương Nhã nói thôi thì Lạc Thương Vy cũng biết cô không thể tìm hiểu được bất kỳ chuyện gì về Tô Hiên Minh từ miệng cô, nếu như đã không có giá trị, cô cũng không cần tốn thời gian với Lạc Phương Nhã nữa.
Nụ cười tắt trên gương mặt Lạc Thương Vy, cô ta nhìn Lạc Phương Nhã với vẻ khinh thường: “Đến giờ hẹn của tôi với bạn rồi.”
Lạc Phương Nhã vẫn còn canh cánh chuyện hoàn thiện bản thiết kế, cô không nhìn ra được sự thay đổi của Lạc Thương Vy, chỉ gật đầu rồi nói: “Em còn bận, phải về trước đây.”
Lạc Thương Vy chỉ ừm một tiếng xem như là câu trả lời.
Lạc Phương Nhã cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ vẫy tay với Lạc Thương Vy rồi đi về.
Sau khi thấy Lạc Phương Nhã đi về, Lạc Thương Vy móc điện thoại từ trong túi ra gọi cho Tô Hiên Minh.
Đầu dây bên kia đổ chuông một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…tiếng thứ tư vẫn còn chưa kêu vang, đầu dây bên kia đã cúp mất.
Lạc Thương Vy vẫn không chịu thôi, cô ta lại tiếp tục gọi vào số Tô Hiên Minh, lần này không còn nghe thấy tiếng chuông chờ nữa mà là tiếng báo máy bận.
Lạc Thương Vy không phải đồ ngốc, đương nhiên cô ta biết Tô Hiên Minh từ chối cuộc điện thoại của mình.
“Anh nghĩ rằng mình từ chối là được rồi hay sao?” Lạc Thương Vy tỏ thái độ phải gọi anh cho bằng được, cô ta móc một cái điện thoại khác ra, rồi lại gọi cho Tô Hiên Minh thêm lần nữa.
Mới đổ chuông một lần đã có người bắt máy.
Lạc Thương Vy cười đắc ý, cô ta nói vào trong điện thoại: “Anh Tô.”
Dường như Tô Hiên Minh nhận ra giọng nói của cô ta, anh dứt khoát cúp ngay.
Lạc Thương Vy mím môi, gọi lại lần nữa, điện thoại của anh tắt máy, cô ta đổi sang một máy khác để gọi cho anh, cũng tắt máy nốt.
Tiếng tổng đài lạnh lùng không cảm xúc vang lên, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, Lạc Thương Vy gần như nghiến răng ken két.
Đương nhiên Lạc Thương Vy sẽ không vì Tô Hiên Minh khóa máy mà bỏ cuộc, cô ta khăng khăng muốn gặp anh cho bằng được.
Cô ta biết được Tô Hiên Minh đang làm việc ở Đế Quang từ miệng Lạc Phương Nhã, bởi thế vội vàng chuyển mục tiêu sang Đế Quang.
Nhưng cô ta lại không biết mình đã chọc giận Tô Hiên Minh.
Tối ngày hôm trước, Tô Hiên Minh dặn dò Chu Thạc đi tiễn Lạc Phương Nhã, một người có tính khiết phích như anh ta không thể nào nghỉ ngơi trong khách sạn bốn sao được, chỉ biết ngồi trên ghế sô pha cho đến khi trời sáng mà thôi.
Đến ngày hôm sau, Chu Thạc đến khách sạn đón anh rồi đưa anh đến thẳng công ty.
Dự án hợp tác với tập đoàn LM xảy ra chút vấn đề, thông qua cuộc họp lần này đã quyết định làm lại từ đầu, Tô Hiên Minh đích thân giám sát.
Suốt cả ngày, nếu như anh không ở công ty thì sẽ xuống xưởng, từ sáng cho đến tối, bận rộn nỗi không có thời gian uống nước.
Thấy Lạc Thương Vy gọi điện cho mình, anh không buồn suy nghĩ mà cúp máy ngay, rồi thêm số điện thoại của cô ta vào danh sách đen.
Nhưng nào ngờ Lạc Thương Vy vẫn cứ đeo bám theo anh, còn đổi số điện thoại để gọi cho anh lần nữa.
Tô Hiên Minh vốn đã không thích Lạc Thương Vy, nếu không phải vì Lạc Phương Nhã thì anh đã xử lý cô ta từ lâu rồi.
Nhưng lần này Lạc Thương Vy đã chọc tức anh, nể mặt Lạc Phương Nhã, anh không xử lý Lạc Thương Vy nhưng cũng quyết định phải dạy cô một bài học.
“Chu Thạc, những tấm hình mà cậu điều tra Lạc Thương Vy vẫn còn đó đúng không?”
Sao đột nhiên tổng giám đốc Tô lại nhắc đến Lạc Thương Vy? Mặc dù Chu Thạc thấy kỳ quặc, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu: “còn.”
Tô Hiên Minh hờ hững gật đầu: “Gửi một phần cho nhà họ Lạc.”
Nghe Tô Hiên Minh nói như thế, Chu Thạc ngập ngừng: “Tổng giám đốc Tô, cô Lạc…”
Chu Thạc vẫn còn chưa nói dứt lời, Tô Hiên Minh đã nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, anh ta vội vàng gật đầu: “Dạ.”
Tô Hiên Minh hài lòng quay mặt đi, rồi chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn: “Nghĩ cách chặn hết những số lạ gọi vào máy này.”
“Dạ, tổng giám đốc Tô.” Chu Thạc gật đầu, cầm điện thoại của Tô Hiên Minh lên.
Lúc Chu Thạc cầm điện thoại đi ra khỏi phòng làm việc, Tô Hiên Minh lại nói thêm một câu: “Nhanh hết sức có thể.”
“Dạ, tổng giám đốc Tô.” Lúc Chu Thạc sải bước rời khỏi phòng làm việc, đi xử lý điện thoại của Tô Hiên Minh.
Sau khi Tô Hiên Minh đưa điện thoại cho Chu Thạc đi xử lý, anh cũng bỏ lỡ cú điện thoại của Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã từ quảng trường Vân Đan trở về, bèn quyết định gọi cho Tô Hiên Minh một cuộc, xem xem có phải anh đang tức giận hay không, kết quả Tô Hiên Minh lại tắt máy.
Gọi mấy lần vẫn tắt máy, Lạc Phương Nhã cất điện thoại vào trong túi.
Rồi bắt đầu hoàn thiện bản thiết kế nhẫn nam mà cô vẫn còn chưa vẽ xong hồi chiều.
Hoa văn trên mặt nhẫn tương ứng với những chi tiết trên chiếc nhẫn nữ.
Lạc Phương Nhã làm việc cho đến 12 giờ đêm.
Nhìn bản vẽ nhẫn cặp ở trên trang giấy, Lạc Phương Nhã nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Rồi mới cầm bút lên ký và viết tên mình dưới chiếc nhẫn nữ, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi bồi thêm một câu: “Đặt em vào trong tim.”
“Ngày mai giao cái này là được rồi.”
Đúng vậy, Lạc Phương Nhã chỉ định giao bản thiết kế này thôi, bởi vì cô không nỡ giao bản thiết kế nhẫn nam.
Sau khi cất bản thiết kế vào trong tập sách ảnh, Lạc Phương Nhã rút một tờ giấy trắng ra, chậm rãi vẽ từng nét một.
Hình ảnh Tô Hiên Minh từ từ xuất hiện trên mặt giấy, lần này cô vẽ Tô Hiên Minh đang ngồi làm việc, gần như không khác gì người thật cho mấy, chỉ có một chỗ khác là trên ngón tay thon thả của Tô Hiên Minh có thêm một chiếc nhẫn.
Cũng chính là chiếc nhẫn trong bản thiết kế cho cuộc thi mà Lạc Phương Nhã vẽ hồi nãy.
Cô không thể kêu Tô Hiên Minh đeo nhẫn mình thiết kế được, nên chỉ đành cho anh đeo trong bức tranh mà thôi.
Lạc Phương Nhã nhẹ nhàng vuốt ve mặt giấy, rồi mới nhét vào trong sách ảnh như của báu của mình vậy.
Sau khi xong xuôi hết mọi chuyện, Lạc Phương Nhã mới trèo lên giường.
Có thể vì tinh thần được thỏa mãn, tối hôm đó cô ngủ rất ngon.
Nếu như Hứa Song Khanh không gọi cô dậy, không biết cô còn ngủ đến bao giờ nữa.
Lạc Phương Nhã vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi chạy đến công ty, nhưng cuối cùng vẫn trễ vài phút.
Hôm nay là ngày giao bản thiết kế cuộc thi, tất cả những người tham gia đều đang đợi trong phòng họp.
Lạc Phương Nhã đi vào quá đột ngột, khiến cho mọi người đều quay mặt sang nhìn cô.
Người dẫn chương trình và trưởng phòng thiết kế mới Diệp Bách đều nhìn cô chăm chú: “Cô sao thế?”
Trưởng phòng thiết kế cũ đã bị Tô Hiên Minh đuổi vì chuyện Lâm Nga vu oan Lạc Phương Nhã đạo tranh, anh bèn kêu Chu Thạc bỏ ra một số tiền lớn để mướn Diệp Bách, một người đang làm quản lý của công ty thiết kế đá quý nào đó ở nước ngoài, về làm cho mình.
“Tôi…đến trễ.” Lạc Phương Nhã níu góc áo vì căng thẳng.
Diệp Bách là một người rất nghiêm khắc, vừa nghe cô nói mình đến trễ bèn bắt đầu giỏ giọng mắng mỏ: “Thiết kế sư mà còn đến trễ trong ngày nộp bản thiết kế, tôi thấy bình thường chắc cô là người ưa đục nước béo cò…”
Lạc Phương Nhã cúi đầu, không nói năng gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!