Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Định Mệnh Cho Em Được Gặp Anh - Tử Hy

Nam Cung Dạ dẫn Mộc Tinh đi xuống hầm xe rất thuận lợi, hai người vừa ra khỏi hành lang thoát hiểm thì bên trong khán phòng vừa kết thúc buổi đấu giá thì đã xáo trộn cả lên tiếng súng inh ỏi vang, tiếng la hét sáo trộn loạn như một nồi cháo.

Người người chạy tán loạn, chẳng quan tâm ai với ai mà dẫm đạp lên nhau để thoát thân.

" Chạy ra ngoài nhanh đi Vân gia với Chung gia oanh tạc nhau giành hai món đấu giá vừa rồi kìa ".

" Nhanh lên! Nhanh lên chạy hướng kia kìa! "

" Ah!! Các người! Các người! Sao các giám đẩy bổn tiểu thư, cho ta đi trước có nghe không?! "

Cả đoàn người chạy bằng lối thoát hiểm thì Nam Cung Dạ kéo Mộc Tinh đã đi ra tới hầm xe.

Nam Cung Dạ quay sang hỏi Mộc Tinh: " Sợ không? "

Mộc Tinh mặt không biến sắc, trả lời: " Không! Tử Hy cậu ấy đâu rồi? ".

Nam Cung Dạ thở dài nói: " Tôi cũng không biết, cô ấy chỉ gửi một dòng tin nhắn bảo chúng ra khỏi phòng đấu giá nhanh và chỗ hẹn thôi. "

Nghe Nam Cung Dạ nói xong Mộc Tinh liền nói: " Chúng ta đi đến chỗ cậu ấy hẹn "

Nam Cung Dạ " Ừ " một tiếng, đột nhiên cậu ta kéo Mộc Tinh chốn sang một gốc, rồi nhanh nhẹn móc súng ra thủ trước, thủ pháp của cậu rất thành thạo.

Các bước chân kia dồn dập tới gần, giọng nói đàn ông trầm đặc nói với bộ đàm vang lên: " Vân lão đại bom đã được đặt trong tất cả các lối đi thoát hiểm, đang đợi ngài ra lệnh tiếp theo. "

Giọng nói từ bên kia bộ đàm vang lên: " Tốt, còn lại chờ Vương Chính Hoài bước vào thì lập tức kích nổ ".

Nam Cung Dạ lẫn Mộc Tinh điều gần như nín thở, hai người mà lỡ để phát ra tiếng động nào thì xác định trên người có nhiều lỗ.

Họ im lặng chờ bọn chúng đi rồi cả hai lên xe, Nam Cung Dạ khởi động xe rồi lái ra khỏi hầm.

Sau khi ra khỏi hầm Mộc Tinh hỏi: " Tử Hy cậu ấy còn ở trong toà nhà thật sao? "

Nam Cung Dạ căng thẳng chân mày nhíu lại có thể kẹp chết con ruồi, cậu khó khăn trả lời: " Nếu đến chỗ hẹn mà không thấy cô ấy thì chắc có lẽ là còn trong toà nhà đó "

Cô nàng thấy ngữ khí cậu đột nhiên nghiêm túc lẫn lo lắng, Mộc Tinh bình tĩnh nói: " Cậu ấy sẽ không sao hết, Tử Hy cậu ấy rất lợi hại. "

Nam Cung Dạ cảm thán nói: " Chà, tôi không biết hai người thân như thế nào mà cô có thể tin tưởng cô ấy tới như vậy. "

Mộc Tinh cười cười trả lời cậu ta: " Tôi cũng không biết nữa, tiếp xúc với cậu ấy tuy không lâu nhưng tôi lại có cảm giác tin tưởng cậu ấy. "

Nam Cung Dạ nhướng mày nhưng không nói gì. Không rõ như thế nào mà hai người không hẹn mà cười.

Xem ra cảm giác ' tin tưởng ' ấy không chỉ có cậu cảm nhận được.

Trong phòng giao dịch, như Tử Hy đã dự đoán đã có người tra hỏi thân phận của cô, họ là người của Vương Chính Hoài, ông ta đúng thật là đầu óc nhanh nhạy, thà gì tốn sức tranh giành ' tao sống mày chết ' với Vân gia thì ông ta lại âm thầm tìm bắt người làm ra vũ khí thì hơn.

Lúc đầu nhân viên còn rất kín miệng nhưng khi họ đưa ra tiền người nọ mắt liền sáng rực lên, cầm tiền không do dự kể lại ngoại hình của cô.

Mà trông căn phòng giám sát khi Tử Hy rời đi không lâu cũng có người tiến vào, đi vào bên trong hắn ta liền thấy có thi thể nằm trên sàn, trên cổ có vết cắt rất ngọt, liền nhướn mày rồi nhanh chóng nhìn lên khu hệ thống, thì thấy hệ thống đã bị hack, các camera bị vô hiệu hoá, hắn không nghĩ rằng lại có người hành động nhanh hơn cả hắn, khiến hắn thầm ngưỡng mộ, thủ pháp của người này khiến hắn phải thán phục, thua tâm phục khẩu phục.

Trong dãy hành lang lối đi, Tử Hy ôm bạch hổ con đi tìm đường thoát ra ngoài thì không may gặp ' người quen nọ' hắn không ai khác chính là nam chính Bạch Huy Lãng.

Cô không ngờ lại đụng mặt hắn ta ở đây, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra cảm xúc nào.

Tử Hy bước đi qua hắn, cô cứ nghĩ mình đã thay đổi ngoại hình sẽ không bị hắn nhận ra, nhưng xem ra cô đã đánh giá thấp hắn rồi.

Bạch Huy Lãng như phát giác ra thứ gì đó liền đưa cánh tay ngăn phía trước cô, Tử Hy liền nhíu mày.

Hắn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, rồi bước đến trước mặt cô, trầm giọng nói: " Tôi thấy cô hình như rất quen, chúng ta đã gặp nhau sao? "

Tử Hy ngước mặt nhìn hắn chớp chớp đôi mắt, thấp giọng nói nghe như làm nũng: " Anh gì ơi hình như... Anh nhận nhầm người rồi đấy ạ! "

Bạch Huy Lãng nghe giọng của cô xong liền ớn gai óc, nhưng vẫn một mực khẳng định nói: " Không, tôi nói quen mắt chính là quen mắt không thể nào nhận nhầm được ".

─ ─ Chặc, cái tên khốn này nếu không có phần nhạc đệm gặp nhau ở quán bar kia, hiện tại nói thế nào cô cũng tin cái tên khốn này làm khó dễ mình, đây có gì đang tán tỉnh con người ta đâu chứ?

Hắn suy tư gì đó xong mới lạnh giọng nói: " Hình như chúng ta đã gặp nhau ở quán bar lần trước phải không? "

Tử Hy nhìn anh ta trên mặt là không có biểu tình khác lạ nào: " Ah, Anh là người tôi đụng trúng ở cửa? ".

Hắn kinh ngạc nói: " quả nhiên là cô! "

Tử Hy rời mắt khỏi người hắn, ngón tay trắng thon dài, tay nhẹ nhàng vuốt con bạch hổ nhỏ, đã trang điểm đậm thế này mà còn bị hắn nhận ra nữa là, cô đã xem thường người này rồi.

Lúc này Bạch Huy Lãng mới để ý đến con bạch hổ nằm trong lòng của Địch Tử Hy.

Hắn nhướn mày thích thú nói: " Con bạch hổ này cô lấy đâu ra? "

Tử Hy không hề nâng mắt nhìn hắn buâng quơ trả lời: " Vừa lượm được. " không đợi hắn trả lời cô cất bước đi tiếp.

Hắn ta dường như rất thích thú với con bạch hổ này lại chắn đường đi của cô.

Bạch Huy Lãng cao hơn Tử Hy một cái đầu dễ dàng che khuất tầm nhìn của cô: " Cô có thể nào bán lại cho tôi con thú nhỏ này không? "

Tử Hy cười hịt mũi như vừa nghe một câu chuyện hài dỡ tệ: " Ha! Cậu định trả giá bao nhiêu? ".

Hắn ta liếm môi suy nghĩ giá cả: " 10 vạn cô thấy thế nào? ".

" phốc " Tử Hy không nhịn được mà cười rộ lên, bả vai hơi run lên.

Không bao lâu dãy phòng lại đột nhiên không còn tiếng động nữa, nó im lặng đến đáng sợ.

Đôi mắt hoa đào với con ngươi màu trà đẹp lung linh còn chưa tính lớp trang điểm đậm của Tử Hy dường như cả hai rất hài hoà cân xứng với nhau đẹp đến mức sắc xảo, hơn cả là tuyệt diễm, khi cười lên còn có một chút giảo hoạt.

Một giọng nói trong trẻo vang lên nhưng nó còn chứa sự khinh bỉ: " 10 vạn? Woa~ tốn 10 vạn để mua một con bạch hổ bị thương sắp chết?! Không hổ là đại gia vung tiền như rác "

Bạch Huy lãng nhướn mày: " Sao? Tôi có tiền thì thích như vậy đấy, chẳng cô chê còn ít? "

Tử Hy đẩy lưỡi, bàn tay vẫn là động tác xoa bộ lông nó, còn bạch hổ nó dường như biết mình sắp cho người đàn kia liền đưa ánh mắt phẫn nộ căm phẫn nhìn hắn.

Hắn ta thấy cô không nói gì cũng không để ý tâm tình con thú nhỏ, hắn chỉ chú ý đến cô, dưới ánh mắt hắn tự cho là Tử Hy sẽ đồng ý bán cho hắn, nếu không thì hắn sẽ tăng giá lên.

Không ai có thể chịu đựng được trước sức mạnh đồng tiền.

Tử Hy nhếch môi đưa mắt nhìn hắn nói: " Nếu tôi nói không đủ thì sao? "

Sau khi nghe Tử Hy nói xong, trên gương mặt hắn không che giấu nụ cười nhưng nụ cười đó chứa sự đắc chí: " Cô muốn bao nhiêu? 20? 100 vạn? "

" xùy " Tử Hy không hề để ý hình tượng mà cười lên, giọng cười đầy chế giễu: " ha hả, tôi có nói thiếu tiền sao? Ngây thơ quá rồi đó anh bạn à."

Hắn ta tức đến đỏ cả mặt, tức giận nói: " Cô! "

Ngay sau đó vẫn không có thanh âm nào đáp trả hắn, Tử Hy nói xong thì đã rời đi, hắn tức đến mức gân xanh nổi lên, răng nghiến lại với nhau ken két, tay nắm lại hình nắm đấm.

Hắn sải bước nhanh lần nữa ngăn cản bước đi của cô, hơn thế là còn áp cô vào tường: " Cô nghĩ cô là ai lại dám phớt lời của tôi? Gan cũng lớn thật đấy "

Tử Hy bị áp vào tường, nét mặt vẫn bình thản không chút gợn sóng, hắn mà ra tay với cô chính là ' hèn ' chẳng đáng gì để cô quan tâm nữa.

" A! Tôi không thích bán cho anh, con bạch hổ này do tôi cứu thì nó là của tôi, hơn nữa nó còn bất mãn với anh luôn kìa. "

Mắt hắn trừng cô: " cô nghĩ cô có thể quyến rũ tôi bằng cách này sao? Cô đừng có nằm mơ, mỹ nhân ông đây mà cần thì không thể nào thiếu! "

─ ─ thật không biết hắn lấy tự tin đâu ra mà chắc chắn cho rằng cô đang ‘quyến rũ’ hắn vậy?

Cô lạnh giọng nói: " Đừng ví tôi chung với bọn con gái đó... Tôi không ngu ngốc đến nỗi vì tiền mà leo lên giường với đàn ông đâu "

Hắn nhịn không được mà cười: " ha hả? Cô đang bị ảo tưởng mình là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình à? Muốn tôi nói cô là ' một cô gái thú vị ' sao? Mơ đẹp quá nhưng mà hiện thực rất tàn khốc đấy cô gái à! Tỉnh mộng đi."

Hắn đẩy lưỡi, nhìn lướt cô một lượt đánh giá.

Vẻ mặt hắn có chút hưởng thức: " hửm? Cô đúng thật là có nhan sắc đẹp hơn mấy cô gái khác rất nhiều thì phải"

" Nhưng tiếc cho cái nhan sắc này hương tiêu ngọc vẫn* "

*) Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.

Hắn giơ tay lên muốn chạm vào gương mặt của cô thì đang giữa trừng bị tay Tử Hy nắm lại, bàn tay hắn khựng lại trên không trung.

Tử Hy lạnh lùng giương mắt nhìn hắn lộ ra ánh mắt chết chóc trần chọc nhìn hắn khiến cho hắn ta bất giác lạnh sống lưng: " ngươi định làm gì? " cô như là nữ vương đang chất vấn thần tử gây rối của mình, không hề hoảng hốt hay bất ngờ vì nó vẫn bình tĩnh lạ thường đến đáng sợ.

Bạch Huy Lãng đúng là không sợ chết cố gắng làm ổn định nổi sợ trong đáy lòng, hắn cợt nhã nói: " Định làm gì sao? Chỉ là sờ gương mặt một tí thôi mà, làm gì mà căng thế? ".

Nghe Bạch Huy Lãng nói xong, trong lòng cô cười lạnh, sự lạnh lẽo mang theo sự tàn độc, đôi mắt màu trà sâu thẩm không thấy đáy, trong dãy phòng đột nhiên lại lạnh thấu xương như là hầm băng.

May cho hắn ta khi Tử Hy chưa kịp ra tay đã có người đến giải vây cho hắn.

" Bạch tiên sinh, Hoắc Nhị gia chúng tôi muốn gặp tiên sinh mong tiên sinh tranh thủ đến gặp ngài ấy, tôi biết tiên sinh đang bận chuyện trọng đại nhưng mà trong vòng 30 phút tới phải ở trước mặt chủ nhân của tôi, nếu đến trễ hơn thời gian cho phép thì tôi không đảm bảo tiên sinh sẽ còn thấy mặt trời hay không. "

Người nọ âu phục màu đen chỉnh tề, hai mắt cười híp lại, người bình thường nhìn thì trong cậu ta rất thân thiện nhưng đối với Tử Hy thì khác cô có thể nhận ra nụ cười giảo hoạt kia và cặp mắt cười híp như hồ ly cực kì xảo quyệt, nhưng vấn đề là hắn đã đến và đứng sau lưng Bạch Huy Lãng từ khi nào?

Bạch Huy Lãng sau khi nghe cậu ta nói xong, mặt hắn ta hết trắng rồi lại xanh mồ hôi lạnh toát ra, Tử Hy nhanh chóng chóp cơ hội thoát khỏi thế bị ‘ áp tường ’.

Hắn giấu đi sự sợ hãi vào trong lòng, hắng giọng hỏi cậu ta: " Hoắc Nhị gia muốn hẹn gặp nhau ở đâu? "

Người kia cười cười thần sắc không thay đổi, nói: " nếu như tiên sinh không chết cháy thì sẽ gặp nhau ở bên ngoài. " hắn ta cười cười rồi nói thêm: " Ngài ấy còn thông báo cho tiên sinh cả toà nhà này điều có đặt bom thế nên tiên sinh cẩn thận ".
Nhấn Mở Bình Luận