Chưa để Vương Tuyết Nhi nghĩ nên trả lời thế nào, Hoàng Minh Huân không kiên nhẫn được thêm nữa mà tiến lên trước, cướp lại chiếc điện thoại trong tay cô ta, chỉ ra cửa lạnh lùng “Từ nay về sau, nhà riêng của chúng tôi không hoan nghênh cô, nếu còn bước chân vào đây thì đừng trách cảnh sát đến mang cô về đồn vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp”.
Trên mặt Vương Tuyết Nhi chẳng còn nụ cười cũng như sự đắc ý nào nữa, nói khóc là khóc được ngay, cô ta cắn môi, nhìn Hoàng Minh Huân với vẻ đáng thương.
“Anh Huân!”
“Tên tôi không phải để cô tùy tiện gọi!”
Nhìn bộ dạng của anh cũng với gương mặt Tống Gia Tuệ, Vương Tuyết Nhi vừa thấy ghen tỵ vừa hận thù “Anh… lẽ nào anh quên mất đêm hôm đó giữa chúng ta đã có gì à?”
“Cô muốn nói tới hôm tôi say rượu và cô đưa tôi về?” Hoàng Minh Huân nói luôn không e dè “Tôi đương nhiên là nhớ, tôi nôn lên người cô, sau đó cô mặc chiếc váy ngủ của vợ tôi, chiếc váy đó tôi đã vứt đi rồi!”
Cô ta trợn tròn mắt, chỉ tay vào Tống Gia Tuệ: “Các… các người…”
Tống Gia Tuệ nắm lấy tay Hoàng Minh Huân, cũng nói rất tự tin “Anh ấy không đụng vào cô đâu, những vết tích trên người cô hôm đó cũng chính là cô cố tình tạo ra”.
Vương Tuyết Nhi nghiến chặt răng, nước mắt không ngừng rơi, quay ngoắt người rời đi tưởng chừng giải tán được rồi nhưng Hoàng Minh Huân nhớ ra điều gì đó, đột nhiên gọi cô ta “Đứng lại! Hôm nay chúng ta giải quyết triệt để mọi chuyện ở đây!”.
Vương Tuyết Nhi đứng lại, nhìn anh đi vào phòng làm việc lấy gì đó.
Hai phút sau, Hoàng Minh Huân trở lại với một tập tài liệu trên tay ném thẳng vào người đối diện, cũng may anh dùng lực tay tương đối nhẹ, cô ta dễ dàng chụp được.
Vừa để cô ta xem, anh vừa nói “Vương Tuyết Nhi, 24 tuổi - vừa tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế ở Anh, đã từ chối không ít lời mời hấp dẫn để trở về nước nhưng chưa làm việc đã vội vàng bay sang Hàn Quốc…”
Mắt Tống Gia Tuệ đột nhiên mở lớn, ngạc nhiên nhìn Vương Tuyết Nhi, cô nghe Vũ An Ngôn nói cô ta từng học ở nước ngoài nhưng không ngờ đã tốt nghiệp Thạc sĩ rồi, với nhan sắc và học thức này cô ta thừa sức tìm được người đàn ông tốt tại sao cứ cố chấp với người đã có gia đình như vậy?
Tập tài liệu này do Vũ Nam Phong gửi đến vừa hay trước một ngày anh đi Hàn Quốc công tác, nên anh cũng nhân cơ hội đi kiểm tra vài thứ.
Đến khi xem đến những tờ tài liệu cuối cùng, mặt Vương Tuyết Nhi đột nhiên biến sắc, cô ta lắc đầu liên tục như không muốn chấp nhận sự thật.
Đôi mắt anh nhìn cô ta có khinh bỉ nhưng xen một chút thương hại “Cô về nước lúc tôi đã kết hôn, không tiếc bản thân mà sang Hàn Quốc muốn phẫu thuật thẩm mỹ thành gương mặt của vợ tôi. Tôi đã đến bệnh viện đó xác nhận, bước đầu cô chỉ cắt mắt sửa mũi, dự kiến sắp tới sẽ đến miệng và cằm, lần thứ ba sẽ hoàn thiện cả gương mặt…”
Cô cúi đầu nhặt tấm ảnh cô ta trước khi phẫu thuật thẩm mỹ, hình dáng gương mặt hai người cũng có nét tương đồng. Chẳng trách Tống Gia Tuệ luôn cảm thấy khuôn mặt Vương Tuyết Nhi có nét gì đó rất giống với cô, hóa ra một phần là do phẫu thuật thẩm mỹ đem lại.
“Sống là chính mình lại chẳng muốn, tại sao cô lại biến bản thân thành bản sao của người khác?”
Vương Tuyết Nhi trong phút chốc khuôn mặt như đang đứng trước bờ vực thẳm, ngồi sụp xuống nền nhà, dường như tất cả sức lực trong người cô ta đều bị hút sạch.
Tống Gia Tuệ cảm thấy thương cảm cho cô ta một chút, vì tình mà con người biến chất là có thật.
“Tất cả vì anh ấy! Tôi yêu Hoàng Minh Huân từ lần đầu gặp anh ấy năm 15 tuổi, tôi đã cố gắng học hành rất nhiều để có được ngày cầm tấm bằng thạc sĩ về nước vốn nghĩ như vậy tôi đứng bên anh ấy sẽ chẳng còn khập khiễng nữa… Nhưng cô lại xuất hiện, cô hủy hoại tất cả nên tôi mới có suy nghĩ biến thành gương mặt của cô”, Vương Tuyết Nhi cười lớn như nổi điên “Nhưng không ngờ thứ mà anh ấy thích chẳng phải gương mặt này, tôi thua thật rồi…”
Hoàng Minh Huân quay đầu ra nhìn Tống Gia Tuệ hỏi ý kiến “Em muốn xử lý như thế nào?”
“Em? Dù sao trước giờ cô ta muốn anh nhưng cũng chẳng làm hại gì em nên nếu cô ta từ bỏ ý định với anh thì chúng ta bỏ qua được không?” Tuy không nói nhưng cô không muốn Hoàng lão gia khó xử với bác sĩ Vương, hơn nữa ông ấy cũng là bác sĩ điều trị cho Hoàng Minh Huân từ trước đến giờ.
Hoàng Minh Huân nheo mày rồi quay ra nhìn Vương Tuyết Nhi.
“Tôi cho cô hai lựa chọn nếu muốn tiếp tục ở Thành phố H với chú Vương thì an phận một chút, từ bỏ ý định sẽ chiếm đoạt được tôi ngay. Còn nếu cô quyết định ra nước ngoài thì công ty của HJ mở cửa chào đón, với năng lực của cô thì tôi có thể tin tưởng.
Còn với gương mặt đó, cô đã phải chịu không ít đau đớn để phẫu thuật thì tôi chẳng bắt cô phải sửa lại làm gì, chỉ cần cô không đi phẫu thuật giống vợ tôi tiếp là được. Những điều này được xem là sự nhân nhượng cuối cùng tôi dành cho cô rồi, nếu vợ tôi không muốn bỏ qua thì tôi cũng chẳng nhẹ nhàng như vậy đâu”. harry potter fanfic
Vương Tuyết Nhi lấy tay lau nước mắt, ngước mặt nhìn anh bằng đôi mắt chẳng còn tí tình cảm nào trong đó “Một tiếng “vợ tôi”, hai tiếng “vợ tôi”, anh thật sự yêu Tống Gia Tuệ sao?”
Hoàng Minh Huân kéo cô vào lòng, trả lời chắc nịch “Thật!”
“Vậy anh đã quên cô ấy chưa?”
Một câu nói làm cả ba người còn lại trong phòng đứng hình. Tống Gia Tuệ đưa mắt nhìn anh đang cau mày, nhưng câu trả lời mãi vẫn chưa được thốt ra.
Vương Tuyết Nhi cười nhưng trong lòng đau lắm, tình cảm đầu đời đâu phải nói từ bỏ là từ bỏ được, suốt 8 năm chứng kiến anh yêu hai người trong đó chẳng có ai là mình, cõi lòng cũng tan nát lắm chứ, cũng ghen tị với người anh yêu thương lắm chứ. Nhưng trên tất cả hiện tại Vương Tuyết Nhi biết đoạn tình cảm này chẳng thể tiếp tục nữa, nếu cứ tiếp tục thế này chẳng phải hủy hoại cả tương lai của bản thân sao?
Nhưng dù chẳng thể có chỗ nào trong tim anh, Vương Tuyết Nhi vẫn muốn biết rốt cuộc hy sinh rất nhiều để cạnh tranh với Tống Gia Tuệ có đúng người không? Hay vốn dĩ từ đầu tới cuối chỉ là trò hề do Vương Tuyết Nhi tự biên tự diễn?
“Không trả lời được vậy nghĩa là chưa từng quên rồi!”
Tiếp theo lại là câu nói như muốn tra tấn tinh thần của Tống Gia Tuệ, “Cô cảm thấy thất vọng không khi một người nói yêu mình nhưng trong lòng vẫn còn người cũ?”, cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, hoặc có thể đó không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định giúp cô.
Hoàng Minh Huân nháy mắt ra hiệu cho Thư ký Nhạc kéo Vương Tuyết Nhi ra khỏi đó nhưng vừa mới chạm vào cô ta, Tống Gia Tuệ đang im lặng nãy giờ đã lên tiếng “Em muốn nghe cô ấy nói hết!”
Thấy vậy Thư ký Nhạc đành nép sang một bên, dùng ánh mắt bất lực nhìn Hoàng Minh Huân như thể muốn nói anh hãy bảo trọng.
“Trước hôm cô bắt gặp tôi ở đây, chồng cô đã đi thăm người cũ đấy!”, lời nói như sét đánh ngang tai, cô vẫn cố bình tĩnh đứng nghe tiếp “Hôm đó tâm trạng anh ấy không tốt nên uống rất nhiều nên tôi đã nhân cơ hội ngã vào lòng anh ấy. Nhưng có lẽ may mắn, anh ấy nhận ra được bất thường nên đẩy tôi ra.
Tối hôm sau, biết được anh ấy lại uống rượu nữa nhưng rút kinh nghiệm tôi đã để anh ấy say đến chẳng còn biết gì mới đưa anh ấy về nhà, chuyện tiếp theo cô cũng biết rồi”.
Tống Gia Tuệ lại đưa mắt nhìn anh, nét mặt có vẻ tệ hơn rồi, cô muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng bàn tay ở eo cô giữ chặt quá.