Khác với bữa tiệc trước bữa tiệc hôm nay được tổ chức ở một hòn đảo xa đất liền.
Cảnh An Nhiên cùng Ánh Nguyệt dừng xe ở chỗ đậu xe rồi cùng nhau lên du thuyền đến đảo.
Cảnh An Nhiên đột nhiên nắm lấy tay Ánh Nguyệt,tay đan tay mà dắt cô lên du thuyền.
Ánh Nguyệt nhìn hành động này của anh ta thì nhíu mày nói" Cảnh Tổng,không cần làm lố quá.Tôi cũng chỉ là bạn tiệc không phải là bạn gái của anh,tôi có thể tự đi được"
Bóng lưng Cảnh An Nhiên cứng đờ,mấy giây sau mới quay đầu lại cười nói" Không phải cô rất thích nhũng người đàn ông ga lăng và lịch sự sao? Tôi thân là bạn tiệc của cô cũng nên làm tròn bổn phận này"
" Như anh nói tôi với anh chỉ là bạn tiệc.Tôi thấy không cần thì anh cũng không cần thể hiện,người ta thấy tôi và anh giống một cặp còn tôi lại thấy anh rất muốn làm anh trai tôi đấy!"
Cảnh An Nhiên bật cười nhếch môi nói ẩn ý" Điều đó cũng không phải là không được.Nhưng có điều cô có chấp nhận sự thật đó không!"
Ánh Nguyệt nhíu mày không hiểu điều anh ta muốn nói là gì,quay người tự mình bước lên du thuyền.
Trên du thuyền những vị khách cũng đã đông đủ có thể bắt đầu cho chuyến đi.
Không biết vô tình hay cố ý Ánh Nguyệt lại liếc nhìn thấy Hàn Triết Viễn cùng Lý Thiên Như không xa ở đó.
Không chỉ thế cả Mạc Thiên Nhật Dạ cũng đang cùng vài đối tác làm ăn cách đó không xa. Truyện Cổ Đại
Tuy cô không biết Hàn Triết Viễn đến đây làm gì nhưng cô cũng không quan tâm lắm sở dĩ đến đây cũng chỉ vì cái tên Cảnh An Nhiên bắt cô đến làm bạn tiệc.Vừa nói xong cô âm thầm liếc sang phía Cảnh An Nhiên lặng lẽ cho anh ta một ánh nhìn sắt lạnh.
Không may vừa lúc Cảnh An Nhiên liếc về phía cô,ánh mắt chạm nhau Cảnh An Nhiên thừa biết cô nhóc này đang nói xấu mình anh liếc nhìn cô cúi xuống nói nhỏ " Con nhóc,muốn nói xấu người khác cũng không nên biểu lộ quá rõ.Dù tên Mạc Thiên Nhật Dạ có chống lưng cho cô cũng không cản lại được đâu!"
Ánh Nguyệt nhìn anh,híp mắt lại nói"Thứ nhất tôi đã lớn không còn là cô nhóc hay con nhóc như anh nói.Thứ hai Mạc Thiên Nhật Dạ với tôi đã ly hôn chắc Cảnh Tổng đây cũng không lạc hậu tới mức không biết nhỉ?"
Hành động của hai người đều thu vào tầm mắt của Lý Thiên Như và Hàn Triết Viễn.Cô ta nhìn Ánh Nguyệt và Cảnh An Nhiên tình tứ với nhau thì nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi nói" Triết Viễn,anh thấy chưa? Mới buông anh Nhật Dạ ra mà cô ta đã câu được con cá mới đúng quả thật là cao thủ.Đáng tiếc là bị anh Nhật Dạ đá đi nên không còn hóng hách như xưa"
Hàn Triết Viễn nhìn cô thật lâu sau vẫn không nói gì,cả mấy phút sau anh ta mới lên tiếng" Thiên Như,cô không biết gì thì mau ngộm miệng.Đừng nghĩ đi cùng tôi liền có nghĩa muốn nói gì thì nói muốn làm gì thì làm"
***
Trên du thuyền mọi người đều tụ tập nói chuyện rôm rả.Không khí náo nhiệt nhưng có chút cao quý đúng như những bữa tiệc mà lúc trước cô từng tham dự.Nhưng đây là bữa tiệc sang trọng ít khi cô được tham dự.
Cảnh An Nhiên nói là có việc nên đi trước kêu cô đứng ở sảnh du thuyền đợi một lúc.
Ánh Nguyệt đứng nói chuyện khá hợp với vài vị lãnh đạo ở đây.
Nói chuyện với nhau một lát một vị lãnh đạo lên tiếng hỏi chuyện của cô" Tổng giám đốc Ánh Nguyệt,cô mới có hai mươi mấy tuổi nhưng sự nghiệp lại đang trên đỉnh cao chắc người yêu chắc cũng đã có rồi nhỉ?"
Nghe xong Ánh Nguyệt không chút biểu cảm dư thừa,cô cười nhẹ thành thật nói" Không giấu gì các vị chồng tôi đã mất từ ba năm trước còn tôi vẫn chưa có ý định bước thêm bước nữa"
Nói xong Ánh Nguyệt nhìn sang Mạc Thiên Nhật Dạ cách cô vài bước chân và có thể đã nghe được cuộc đối thoại.Ánh mắt cô tràn đầy khiêu khích không chút e thẹn mà đối diện với biểu cảm lạnh lùng với anh.Dù đối mắt có vài giây nhưng cô không thể không cảm nhận được ánh mắt có chút chất vấn của Mạc Thiên Nhật Dạ.
Vài vị lãnh đạo biết rõ mối quan hệ của Mạc Thiên Nhật Dạ và Ánh Nguyệt thì bỗng lạnh run người.Ánh mắt nhìn cô có chút thay đổi nhưng không dám biểu hiện quá ra ngoài.
Có cô em gái trên danh nghĩa,người từng là đồng minh phản bộ và cả chồng cũ ở đây....haizzz nếu như không xảy ra chuyện gì thì thật bỏ phí công sức cô đến đây.
Đang hoài niệm về quá khứ thì bỗng một chất lỏng mà đỏ tạt thẳng vào người cô.
Ánh Nguyệt quay đầu qua chỗ khác mắt nhắm lại nhưng vẫn thấy rõ sự lạnh lùng sâu thẩm sắp bủng nổ ra.
Chưa kịp để Ánh Nguyệt hỏi tội ai thì giọng nói giả tạo của cô ả em vang lên" Chị,em xin lỗi.Em không cố ý do quá nhiều người em lại còn đang mang giày đế cao nên cơ thể có chút loạng choạng nên ly rượu mới đổ vào người chị.Chị em không cố ý đâu! Chị đứng mắng em!"
Lời vừa dứt giọng nói bàn tán liền vang lên,bọn họ nhìn dáng vẻ như muốn giết người của cô rồi lại nhìn dáng vẻ hối lỗi của Lý Thiên Như.
Quả thật nơi này rất nhiều người việc không nhìn rõ rồi đâm trúng người cũng không khó xảy ta.Cô ta còn nói rằng mình đang mang giày cao gót xát xuất bị ngã lại càng cao lên nhưng có điều ở đây nhiều người sao cứ nhất thiết lại hất ly rượu vào cô.Vả lại lúc nãy cô thấy cô ta ở đằng đẳng đột nhiên lại đem ly rượu lại đây làm gì.Chắc chắn Lý Thiên Như đây là cố ý!
Ánh Nguyệt nhìn cô ta chưa kịp mở miệng đáp trả lại thì giọng nói của nhân viên gần đó vang lên" Cô Ánh Nguyệt,Cảnh Tổng chúng tôi muốn gặp cô.Phiền cô đi cùng với tôi"
Mẹ kiếp!
Cái tên Cảnh An Nhiên âm hồn bất tán này.Ngay lúc không cần thì tự nhiên xuất hiện.
Ánh Nguyệt gật đầu đi theo nhân viên.Trước khi đi cô không quên tặng cho Lý Thiên Như một ánh nhìn cảnh cáo.
Đi vào phòng thay đồ theo lời nhân viên.Ánh Nguyệt nhanh chóng chọn một bộ lễ phục không quá cầu kì rồi đi ra ngoài.
Cảnh An Nhiên dựa lưng vào tường,dáng vẻ thong dong có chút quyến rũ đưa mắt nhìn cô nói" Thay quần áo xong rồi? Cảm giác thấy có khó chịu ở đâu không?"
" Cảnh Tổng,anh kêu tôi đến đây để làm gì? Không lẽ chỉ để chọn bộ lễ phục khác cho tôi?"
Cảnh An Nhiên nhìn cô cười nhẹ đáp" Đúng thật là không phải đơn giản muốn cô thay lễ phục.Quả thật Tổng giám đốc Ánh Nguyệt thông minh hơn người có khác"
Ánh Nguyệt phủi tay lạnh nhạt nhìn anh ta nói" Có gì thì nói lẽ.Tôi không có nhiều thời gian"
Cảnh An Nhiên bật cười nói" Vậy phải phiền cô Ánh Nguyệt đây đến gặp ba tôi một chuyến.Ông ấy rất muốn gặp cô"
" Gặp tôi? Để làm gì?"
" Việc này cô phải hỏi ông ấy chứ?" Cảnh An Nhiên nhướn mày nói.
" Không lẽ là muốn tôi làm bạn gái của anh?"
Cảnh An Nhiên suýt chút nữa đã cười đến ngã quỵ anh ngừng lại đáp" Ánh Nguyệt,có nhiều chuyện không phải muốn là làm được nhất là những việc trái với đạo đức,tôi càng không muốn làm"
Ánh Nguyệt suy tư nghĩ một lúc rồi bước theo đi với anh ta.
Cảm nhận được ánh mắt của Ánh Nguyệt, Cảnh An Nhiên quay lại hỏi" Sao vậy? Có gì muốn nói?"
" Tôi nghĩ ba anh không phải là muốn tôi làm bạn gái anh mà là làm mẹ kế của anh đấy!"
"..."
Ái chà!
Xem kìa.Ánh Nguyệt thật sự có đầu óc phong phú nhưng sử dụng không đúng thời điểm.
Tác giả có lời muốn nói: Có ai đoán được Ánh Nguyệt và Cảnh An Nhiên có quan hệ gì chưa ạ?