Điền Ngạc Như giải quyết xong xuôi người cuối cùng về hộ tịch , lập tức ngồi phịch ở ghế dựa, mấy ngày nay cô cảm giác rất mệt, nhưng loại mệt này lại không rõ là tâm trí mệt, hay thân thể mệt, càng làm cho cô phiền lòng, kinh nguyệt đi qua một tuần lễ còn chưa có ra, đây mới là vấn đề cô lo lắng nhất.
Nhìn trong phòng tiếp khách hộ tịch đã không còn người, vì thế lặng lẽ đứng dậy đóng cửa lại, tay bấm số điện thoại của Khấu Đại Bằng.
– Giờ gọi điện thoại, có phải hay không nhớ anh, lão Mậu không có ở nhà à?
– Anh nằm mơ đi, em cảm giác mấy ngày nay cơ thể thật không tốt, nói cho anh chú ý một chút, em nghi là hình như mang bầu, kinh nguyệt đến giờ không có, đã trải qua một tuần lễ, trước kia kinh nguyệt em rất đều.
– Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, ý em nói là chuyện tháng trước ở trong núi.
– Đúng rồi, kêu anh mang BCS anh không chịu mang, lần này nếu có bầu thì phiền toái.
Điền Ngạc Như lo lắng nói.
– Ha ha, không có việc gì, nếu có bầu thì sanh ra cũng được, để cho lão Mậu thay anh nuôi, anh cung cấp cho em tiền.
Nhưng Khấu Đại Bằng lại tranh thủ thời gian cầu nguyện cho cô đừng có thai.
– Sinh cái gì mà sinh, hắn đã hai tháng không chạm vào em, giờ nói em mang thai, hắn không điên lên sao!
Điền Ngạc Như thấp giọng nói.
– Thật không, vậy thì chuyện này phiền toái rồi, em giờ tính thế nào?
Khấu Đại Bằng trong lòng có chút nắm không chắc..
– Em cũng không biết, em đây không phải là đang hỏi anh sao?
– Nếu không trước đi bệnh viện kiểm tra một chút, xem tình huống rồi nói sau, chúng ta không cần tự mình hù dọa chính mình được không, xác định rồi hãy tính.
– Vậy thì cũng chỉ có cách làm như thế, mặt khác, Đinh Nhị Cẩu tên nhóc kia hiện tại giống như là cái đuôi của lão Mậu, em lo lắng chuyện đó có thể lộ ra hay không, em cứ lo lắng đề phòng hắn giờ cũng không phải là biện pháp.
– Vậy à, chuyện này em cẩn thận suy nghĩ, chỉ là một tên nhóc mà thôi, cho hắn nhiều điểm ân huệ, làm cho hắn trở thành người của em, giờ em cũng đâu có sao đâu, yên tâm, nếu muốn tiền thì tìm anh, vì chút chuyện này cũng không thể gϊếŧ người diệt khẩu được.
– Anh…., đều tại anh.. làm bây giờ đâm lao phải theo lao, được rồi, chuyện này em từ từ nghĩ biện pháp.
Điền Ngạc Như cúp điện thoại, ngồi ngơ ngẩn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thôn Lô Gia Lĩnh tuyển cử đã là công khai hóa, tiếp theo sau nhà Lý Lão Xuyên bò bị trộm, mấy con dê nuôi trong nhà của bí thư chi bộ toàn bộ bị đầu độc chết, bò bị trộm còn dễ nói, đó là có kẻ trộm kiếm tiền, nhưng là dê của nhà bí thư chi bộ bị hạ độc chết, chuyện này thì không phải là đơn giản như vậy, đây là có người đang phá hoại, cho nên Hoắc Lữ Mậu thật sự nóng nảy, liên tục ba ngày đều ở tại thôn Lô Gia Lĩnh, đương nhiên, cũng mang theo Đinh Nhị Cẩu.
– Nhị Cẩu, nếu được xưng là Nhị Cẩu, chuyện này cậu nhất định phải cho tôi tìm thấy một chút manh mối , chúng ta đêm nay không trở về, tôi ở tại ủy ban thôn, cậu ở bên ngoài, cậu trong tối, tôi ngoài sáng, nhìn xem chúng ta hai người có thể đào ra kẻ chủ mưu chuyện này không !!!
– Đồn trường, tôi kêu là Đinh Nhị Cẩu thì không sai, nhưng tôi đâu phải là chó cảnh sát à…
Đinh Nhị Cẩu có điểm khó khăn nói.
– Ít nói nhảm, động não đi.
Hoắc Lữ Mậu miệng nói cứng rắn, tuyển cử ở nông thôn, mang tiếng là tuyển cử, kỳ thật chính là trong thôn các dòng họ trang giành nhau, dễ dàng nhận thấy nhất là gặp những chuyện không may liên tục..
Vì thế Đinh Nhị Cẩu lại giống như ngày nào còn đi trộm cắp, chuyên đi vào ban đêm, trong các đường hẻm tại thôn Lô Gia Lĩnh mà đi loanh quanh… bất quá lần này không sợ bị người canh bắt, cho nên hắn định tìm một chỗ ngủ, tuy trời không phải rất nóng, nhưng vẫn có thật nhiều muỗi khó mà đối phó.
Đi tới một hồi thì đã đến cửa nhà Trần Tiêu Tử, đang muốn gõ cửa , đột nhiên thấy cửa chính từ bên ngoài khóa lại, chẳng lẽ Trần Tiêu Tử không ở nhà, đây là có khả năng, hắn lại nghĩ tới trong nhà Trần Tiêu Tử người đàn bà bị khóa, tò mò trong lòng lập tức lại bị nổi lên, Trần Tiêu Tử khẳng định lại đi đánh bài, vì ổn thỏa để đạt được mục đích, hắn chạy đến nhà Vương Lão Hổ ..
Trong phòng ánh đèn sáng ngời, những thanh mạt chược phần phật vang không ngừng, xuyên thấu qua kiếng cửa sổ, đúng dịp thấy Trần Tiêu Tử đang ngồi chăm chú nhìn lá bài mình trong tay.
Nhìn Trần Tiêu Tử ở trong này chơi mạt chược, Đinh Nhị Cẩu an tâm, vì thế lặng lẽ về nhà Trần Tiêu Tử, cửa chính không thể vào, vì thế Đinh Nhị Cẩu trèo tường vào, đến cửa phòng, vẫn có khóa từ bên ngoài, chuyện này không làm khó được kẻ đã từng là ăn trộm, Đinh Nhị Cẩu rút ra một khúc kim băng, nhanh và gọn đem ổ khóa trên cửa phòng mở ra.
Sau khi vào phòng, đúng dịp thấy người phụ nữ bị khóa giật mình kinh hoảng ngồi xuống, hắn dùng tấm ga giường đắp lên thân thể của cô, trong đêm tối, thân thể của cô vẫn phát ra trắng sáng, tuy không rõ cụ thể hình dạng, tầm nhìn trong đêm tối giới hạn, nhưng rõ ràng thân thể vẫn có thể thấy được làm Đinh Nhị Cẩu nuốt nước miếng một cái.
– Ông là ai?
Giọng của người phụ nữ có điểm khàn khàn, Đinh Nhị Cẩu đây là lần đầu tiên nghe được giọng của cô ta.
– Cô đừng sợ, tôi là người cảnh sát hôm trước đến đây, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với cô?
– A, van cầu cậu, mau cứu tôi, cứu tôi đi ra ngoài, cậu muốn bao nhiêu tiền đều được, chỉ cần thả tôi đi ra ngoài, tôi sẽ mang ơn ông cả đời, nhà tôi có tiền nhiều, tôi nhất định sẽ cho ông tiền, thả tôi đi ra ngoài ….
Người đàn bà vừa nghe là người cảnh sát hôm cô gặp, bất kể là mình chưa có mặc quần áo, vội vàng quỳ rạp xuống dưới chân Đinh Nhị Cẩu, vào ban đêm, ổ khóa xôn xao kêu loảng xoảng, rất là rợn người.
– Mau đứng lên, từ từ nói.
Đinh Nhị Cẩu hai bàn tay đỡ người phụ nữ đứng dậy, nhưng trong bóng đêm lại đỡ nhầm ngay hai cái vú no đủ đầy đặn, vì thế hắn vội vàng buông tay, cũng may là trong đêm tối, hai người đều thấy không rõ mặt của đối phương, nếu không, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy thực là lúng túng.
– Cô tên là gì, vì sao mà tới nơi này?
3.47 (17) votes