Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Đêm qua, Đinh Nhị Cẩu bắt đầu nhập môn khóa học, nhưng khi sáng hôm nay, sau khi bị Đỗ Sơn Khôi đánh thức dậy, hắn cũng không nhớ mình đang học, rồi ngủ quên từ lúc nào.

Thời gian lui về trước đó mấy tiếng, sau khi ông lão lấy lay nhẹ Đinh Nhị Cẩu, tin rằng Đinh Nhị Cẩu thật sự ngủ say, ông mới đi ra gian ngoà, Đỗ Sơn Khôi đang ngồi uống trà.

– Thưa thầy, hắn sao rồi?

– Thằng nhóc này, đang ngủ!

– Đang ngủ? Thầy đang dạy cho hắn học nhập môn mà, như thế nào lại ngủ, nghe qua chẳng xuôi tai chút nào!

Đỗ Sơn Khôi không khỏi mỉm cười nói.

– Thằng khỉ gió, thầy nói không xuôi tai hả! Đó là tại hắn không muốn học nữa!

– Ha ha, nếu thầy lôi cuốn hắn bằng những pha dạy hấp dẫn khêu gợi, thì hắn làm sao có thể ngủ được?

– Hừm.. không nói chuyện về vấn đề này, thật sự nếu thằng nhóc này không có tiền đồ tương lai sau này, thầy cũng không để ý tới hắn, thầy làm như vậy là vì con đấy!
– Vì con?

Đỗ Sơn Khôi hạ thấp giọng, nói thế nào thì nói, chính hắn đưa Đinh Nhị Cẩu đến nơi này.

– Có phải chính con nói, thằng nhóc này có quan hệ rất tốt với lãnh đạo của con phải không! Do đó thầy mới vừa ra điều kiện với nó, về sau phải chiếu cố quan tâm đến con, người anh cùng một thầy với hắn, hắn đã đáp ứng điều kiện của thầy!

– Trời ơi! Thầy, không thể lúc nào cũng dựa vào người khác được, con cảm thấy chính con dựa vào bản thân của mình tốt hơn, bất quá có điều này, Đinh Nhị Cẩu con người không có đơn giản, có đảm lược, liều mạng, thoạt nhìn qua là người có thủ đoạn, phỏng chừng về sau, có thể thành nhân vật quan trọng, thầy thu tên học trò này, cũng không có thiệt thòi đâu!

– Thầy hiểu con muốn nói gì, nhưng thật sự là hắn với độ tuổi này, không có thích hợp luyện võ nữa, chẳng lẽ giờ dạy cho hắn Thái Cực quyền à, chỉ cần đi đến công viên tìm thầy dạy là có ngay, làm chi chạy đến nơi này cho rách việc!
– Đối với hắn, thầy đừng có coi thường mà làm qua loa cho có , ánh mắt hắn rất tinh tường đấy, nếu hắn biết thầy chỉ nói qua loa cho có lệ, hắn nhất định sẽ trách móc con!

– Hừm thầy dạy hắn là thật mà! Thầy diễn giải cho hắn về Đạo Âm Dương, môn này rất khó học, đó là cảnh giới cao nhất trong môn Âm Dương Thái Cực đồ, không phải ai muốn học là có thể học!

– Hì.. có phải là thầy dạy cho hắn Xuân cung đồ quyển sách mà thầy nhét dưới gầm giường?

– Cút đi thằng khỉ gió! Nói tầm bậy tầm bạ, thầy lặp lại lần nữa, đó không phải là Xuân cung đồ, đó là cảnh giới cao nhất trong môn Âm Dương Thái Cực đồ, phía trên ghi rỏ là Đạo Âm Dương, không hiểu đừng nói bừa!

– Kìa thầy, thầy có lãnh hội cảnh giới cao nhất trong đó chưa?

Đỗ Sơn Khôi xề gần lại hỏi.
– Hừ..hừ… kỳ thật thầy cũng… không hiểu, thì lấy gì mà…lãnh hội! Cho nên thầy mới giao cho hắn, hy vọng chính hắn lãnh ngộ được, tại vì thằng nhóc này, tiền vốn. ..của hắn thật sự là quá to, nếu hắn lên cơn, phỏng chừng có thể còn hơn con la nữa!

– Haha …vì thế hắn mới có biệt danh là Đinh Nhị Cẩu, đó là tiền vốn của hắn có thể so sánh bằng với hai con chó gộp lại!

– Ừ! Cũng chính xác chứ không có nói ngoa!

Trên đường về, ngồi ở trong xe cùng Đỗ Sơn Khôi, Đinh Nhị Cẩu vẫn còn chưa có tỉnh ngủ, khác hẳn lúc mới tới thì háo hức, trong tay hắn giờ đang ôm một quyển sách cổ thật dày màu vàng ố, ông lão lần nữa lại dặn, sau khi xem xong trả lại cho ông ta, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu cảm giác đang uể oải muốn chết, hắn thầm nghĩ rằng, trở về xem thử, nếu không có ý nghĩa liền thả cái rắm lên trên quyển sách, rồi mang trả lại cho ông ta, để ông ta ăn no trừ cơm!!!.
Đỗ Sơn Khôi mang Đinh Nhị Cẩu về đồn cảnh sát, sau đó quay đầu đi đón Khấu Đại Bàng, thời gian vẫn còn kịp, hai người dừng lại ở gần cổng đồn vào quán mì gần đó ăn sáng.

Nhưng thật sự là không muốn điều gì sẽ gặp điều đó, ngay lúc hắn vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn, chóp mũi lan tỏa đến một mùi hương thơm, nhưng mùi thơm này lại rất quen thuộc, hắn ngẩng đầu lên, thấy đứng bên cạnh là một người đàn bà mặc cảnh phục!

– Nhìn cái gì mà nhìn, không nhận ra à?

Điền Ngạc Như bưng một chén vằn thắn ngồi xuống ở bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu nhích cái mông tránh qua một bên, Điền Ngạc Như lúc này cũng nhận ra tài xế của Khấu Đại Bằng là Đỗ Sơn Khôi cũng ngồi cùng bàn, với trách nhiệm của lái xe đối với lãnh đạo, không phải là mọi chuyện đều biết, nhưng có những chuyện nếu không giấu diếm kỹ thì sẽ không qua mặt được Đỗ Sơn Khôi, cũng như chuyện của Điền Ngạc Như với Khấu Đại Bằng, cho nên Điền Ngạc Như cũng không nói gì thêm, chờ cho đến khi Đỗ Sơn Khôi ăn xong mang xe rời khỏi, Điền Ngạc Như mới hỏi:
– Sao em lại đi chung với Sơn Khôi?

– Hôm qua, em đến nhà Khấu Đại Bằng có việc, Đại Bằng sai hắn đưa em về, chị Ngạc Như, sáng nay sao không ở nhà nấu cơm cho đồn trưởng mà đến đây ăn mì?

– Hôm qua có người báo án, nói thấy nghi phạm đốt nhà Vương Lão Hổ quay trở về thôn Lô Gia Lĩnh, cho nên Lữ Mậu dẫn người đi đến thôn Lô Gia Lĩnh ngồi chổm hổm canh phục rồi, tối hôm chị định gọi điện thoại cho em ra gặp chị, nhưng biết là em vừa trở về chưa bao nhiêu ngày, chắc là công việc bận bịu không ít, đêm nay có rãnh không?

Điền Ngạc Như cườicười khuôn mặt đầy nét khêu gợi, làm Đinh Nhị Cẩu cũng tâm động, nhưng Vương Lão Hổ đã trở lại, đêm nay chắc là mình cũng phải đi đến thôn Lô Gia Lĩnh!

– Giờ em cũng chưa biết, Lô Gia Lĩnh xảy ra chuyện, em làm sao mà không đi.
– Nếu không đi, thì có sao không nào?

Nhìn chung quanh không có những người khác, Điền Ngạc Như nhỏ giọng hỏi.

– Vậy thì chị nói đi gặp ở đâu?

Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy thú vị, sáng sớm hai cảnh sát trong quán mì hẹn hò thời gian, nếu để cho Hoắc Lữ Mậu biết, hắn không dùng súng bắn bể đầu Đinh Nhị Cẩu mới là lạ!

Điền Ngạc Như ăn xong liền đi, Đinh Nhị Cẩu còn muốn ăn thêm một tô nữa, quyển sách Đông cung đồ của ông lão đưa cho, hắn nhét dưới mông đít của mình ngồi. Hắn đang suy nghĩ Vương Lão Hổ lần này trở về là muốn làm gì, muốn báo thù? Hay là đến đầu thú? Hoặc là hắn cảm thấy thời gian dài, trôi qua êm lặng như vậy, cảm thấy không sao nên quay về?

Thằng ngu ngốc này, chuyện chưa lâu liền dám trở về, nhưng nếu theo suy đoán hắn dám như vậy, có khả năng không phải là Vương Lão Hổ đốt đấy.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu theo trực giác cảm thấy, Vương Lão Hổ lần này trở về không có đơn giản như vậy, hắn đồng thời cũng nghĩ đến một chuyện khác, Dương Phụng Tê đang lo lắng Trần Tiêu Tử còn sống sẽ có lúc làm bại lộ thân phận của cô ta, hai chuyện này có thể gộp lại làm một, dùng để ra tay được không? Đinh Nhị Cẩu dần dần khóe miệng nhếch lên một âm mưu, có lẽ biện pháp này thật sự đáng giá để thử một lần.

Nhấn Mở Bình Luận