CHƯƠNG 957 : CÚT NGAY CHO TÔI.
-Ý của tôi là chi đội giám sát cảnh sát làm việc không hiệu quả, đồng chí với tư cách là cục trưởng cục công an có đốc thúc kiểm tra tác dụng hay là ngăn trở không để cho chi đội làm nhiệm vụ đúng chức trách của mình?
-Đồ khốn… ý nói là tôi không làm hết trách nhiệm sao?
-Tôi không có nói vậy, đây là cục trưởng tự nói đấy, với tư cách cục trưởng và bí thư đảng ủy cục công an thành phố, phân cục công an huyện Thanh Hà phát sinh ra chuyện tham nhũng hối lộ cục trưởng không có phát hiện ra được sao? Không có nhận được đơn tố cáo của quần chúng à? Nếu có.. vậy tại sao không điều tra, tại sao không để cho chi đội giám sát cảnh sát đi thăm dò tìm hiểu, đây không phải thất trách thì là cái gì?
-Hừ…biến ngay, cút ra ngoài cho tôi . .
Lý Pháp Thụy rốt cục vẫn bị chọc giận nổi điên gầm lên, bởi vì lúc này khóe môi Đinh Nhị Cẩu lúc này nhếch lên một nụ cười chiến thắng.
-Cút ra ngoài cũng không thành vấn đề, nhưng sau này muốn tôi quay trở về thì khó khăn đấy, đồng chí tuy là cục trưởng công an thành phố, nhưng nên nhớ mặt trên còn có chính quyền thành ủy, còn có kỷ cương quốc pháp, cục công an thành phố Hồ Châu không phải là của một mình đồng chí. À… đúng rồi, trước khi đi, tôi báo cho mọi người biết một tin, cho tới bây giờ, phân cục trưởng công an huyện Thanh Hà là Dương Gia Hà đã khai báo nhận hối lộ tham ô hơn 7 vạn nguyên tiền đấy, các vị ai có quan hệ mật thiết cùng Dương Gia Hà, thì tự cầu trời khấn phật đi, nói không chừng có người của kỷ ủy đứng chờ ở bên ngoài đây này.
Đinh Nhị Cẩu nói xong mỉm cười , đứng ra rời khỏi phòng họp.
Lập tức hình tượng Đinh Nhị Cẩu cao lớn lên thấy rõ, còn cục trưởng Lý Pháp Thụy ngồi tê liệt trên ghế thoáng cái thấy già đi không ít, không số người thầm than, thật sự là giang sơn đời nào cũng có người tài, từ đó về sau cái tên Đinh Trường Sinh này xem như là đã mọc rễ đâm xuống gốc trong lòng của cục công an thành phố Hồ Châu rồi.
…………………………………………………………………………………………..
Lý Pháp Thụy vừa mới quay trở lại văn phòng, chưa kịp uống ngụm nước trà, thì Hà Minh Huy vội vàng bước vào phòng làm việc của Lý Pháp Thụy .
-Cục trưởng, lại đã xảy ra chuyện…..
-Chuyện gì nữa?
Hiện tại Lý Pháp Thụy quả thực là đau đầu tới cực điểm, câu hắn sợ nhất là nghe được ‘ lại đã xảy ra chuyện ‘ .
-Vừa rồi Đinh phó cục trưởng mới đến văn phòng nộp giấy xin nghỉ phép, nói là nhờ chuyển cho anh, còn bên thành ủy thì Đinh phó cục trưởng nói tự đến đó xin nghỉ phép.
-Hắn đang ở đâu?
Lý Pháp Thụy cầm lấy tờ giấy xin nghỉ phép xem, lý do là xin nghỉ bệnh, nhưng bây giờ Lý Pháp Thụy thật đúng là cũng chẳng có quan tâm đến tờ xin nghỉ phép của Đinh Nhị Cẩu.
-Vừa lái xe đi rồi, còn có chuyện này, văn phòng thành ủy vừa gọi điện thoại tới, mời anh lên thành ủy, là Thạch bí thư muốn gặp anh.
Hà Minh Huy nói ra .
-Gọi khi nào?
-Ngay mới vừa rồi ah.
- Đinh Trường Sinh xin phép nghỉ trước hay là sau cuộc gọi điện thoại mời họp?
Lý Pháp Thụy hỏi.
- Đinh phó cục xin phép nghỉ trước khi có cuộc gọi điện thoại a.
-Được, tôi biết rồi , lát nữa sẽ đi..
-Điện thoại nói rất gấp, bảo là thông báo với anh lên thành phố lập tức.
Hà Minh Huy nói.
Lý Pháp Thụy tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại về thành ủy cáo trạng, cho nên hắn không để trong lòng, ranh con có chút việc thì cáo trạng, có bản lãnh gì thì cứ mang ra, lão tử làm cảnh sát lúc mày còn tắm ở truồng đấy.
Còn Đinh Nhị Cẩu hậu trường là dựa vào Thạch Ái Quốc, như vậy nếu muốn tại cục công an thành phố chấn chỉnh tình hình, thì xung đột với Lý Pháp Thụy là chuyện không thể tránh được, cho nên vừa lái xe đi ra ngoài liền đem câu chuyện trong phòng họp vừa đụng chạm với Lý Pháp Thụy nói cho Thạch Ái Quốc.
-Bây giờ sao rồi ? Định rút lui khỏi cuộc chơi hả?
Thạch Ái Quốc giễu cợt nói .
-Bí thư …làm gì có chuyện đó chứ, cháu chỉ muốn nghỉ phép vài ngày, quay trở lại thành phố Bạch Sơn để thăm người nhà, qua mấy ngày sẽ quay trở lại, chú chưa cho cháu từ bỏ cuộc chơi, thì làm sao cháu dám bỏ cơ chứ ? Chỉ là Lý Pháp Thụy đề phòng cháu còn hơn cả Đàm Quốc Khánh nữa, cá nhân cháu cho rằng Lý Pháp Thụy cùng Đàm Quốc Khánh đều cùng có lợi ích riêng, cho nên bọn họ có thể thỏa thuận cùng nhau hòa hợp ở chung, nhưng đối với cháu thì áp dụng không được, bởi vì cháu cùng bọn họ không có đồng nhất chung trên một con đường.
-Cháu nói vậy là có ý gì?
-Ý của cháu là đã đắc tội với hắn, cho nên hắn đã đuổi cháu đi, vậy thì phải để cho Lý Pháp Thụy phải tự mời cháu mới quay trở lại và phải mở rộng quyền hạn của cháu trong phạm vi quản lý phân công, tại vì hiện tại Lý Pháp Thụy chỉ phân cho cháu quản mấy bộ phận, đối với chuyện cải biến tình hình trị an thành phố Hồ Châu không có tác dụng gì cả.
-Được, chú hiểu được, nhưng cũng nói trước, thời gian nghỉ phép không thể quá lâu , mau quay về để nhìn một chút a.
Thạch Ái Quốc nói. .
Lý Pháp Thụy rất nhanh tới cao ốc thành ủy, mặc dù là có chuẩn bị đối phó trước, nhưng hắn vẫn còn đánh giá thấp sự phẫn nộ của thành ủy đối với vụ án của phân cục công an huyện Thanh Hà.
Khi Lý Pháp Thụy vào cửa phòng làm việc bí thư, liền phát hiện ra ngoài Thạch Ái Quốc , còn có bí thư ban kỷ luật thanh tra Uông Minh Hạo, chủ nhiệm tổ chức cán bộ Cổ Thanh Sơn, thậm chí ngay cả tân nhiệm kiểm sát trưởng Trần Đông cũng có mặt, rất rõ ràng đây là những người mà Thạch Ái Quốc thu nạp ở bên cạnh tương đối chặt chẽ, dù trước đó có do dự, nhưng rồi Uông Minh Hạo vẫn nhích lại gần với Thạch Ái Quốc.
-Xin chào bí thư Thạch, Uông bí thư, Cố chủ nhiệm, Trần kiểm sát trưởng …
Lý Pháp Thụy lúng túng lên tiếng chào cùng mọi người.
- Lý Pháp Thụy, chuyện của phân cục công an huyện Thanh Hà chắc là ông cũng đã biết, ngày hôm qua tại sao điện thoại di động của ông không có cách nào gọi được, có chuyện gì vậy hả?
Vừa gặp mặt thì Thạch Ái Quốc đã hỏi, làm cho Lý Pháp Thụy càng hận thấu Đinh Nhị Cẩu , nhất định là thằng này báo cáo qua .
Nhưng nếu Đinh Nhị Cẩu chất vấn thì Lý Pháp Thụy có thể không trả lời, nhưng Thạch Ái Quốc hỏi thì Lý Pháp Thụy không thể im lặng được .
-Há, Thạch bí thư, ngày hôm qua điện thoại di động của tôi hết pin, nhằm ngay lúc tôi có việc ra ngoài, cho nên không có nhận được điện thoại.
-Ông là cục trưởng công an, phụ trách an nguy toàn thành phố, trong lúc mấu chốt không liên lạc được với ông, vậy thì phải làm sao bây giờ ? Chuyện như thế này về sau phải chú ý.
Thạch Ái Quốc bất mãn nói, hiển nhiên ông không tin lời giải thích ma quỷ của Lý Pháp Thụy.