CHƯƠNG 972 : PHIỀN TOÁI ĐẾN RỒI…
Mặc dù mọi người cùng một chỗ vui vẻ hòa thuận, nhưng cũng không hoàn toàn là tin tức tốt, trên thực tế thời điểm lúc này đúng là Việt Quất đang bán được giá vào mùa tết âm lịch, Phong Minh Đào dù rất bận nhưng khi Trần Nhị Đản nói Đinh Nhị Cẩu đang trở lại, ông vẫn tranh thủ thời gian tới gặp mặt.
-Năm nay sản lượng Việt Quất có tốt không?
-Tốt vô cùng, với lại việc chúng ta xây dựng trồng trong nhà kính cũng bắt đầu phát huy tác dụng, thật sự là rất cảm tạ cậu đã đem tất cả tiền lãi năm ngoái lại ném vào đầu tư thêm vào cây Việt Quất, bằng không sản lượng năm nay sẽ không tốt như thế. Tuy sản lượng đã có, cũng không lo nguồn tiêu thụ, nhưng khi nổi danh, thì ruồi muỗi sẽ bâu vào, do đó tôi cũng muốn đang đi tìm gặp cậu đây...
Phong Minh Đào mặt mày ủ dột nói.
-Thì sao, đã xảy ra chuyện?
Đinh Nhị Cẩu sững sờ hỏi.
-Đúng vậy, xảy ra chút sự tình, bây giờ vẫn còn là chuyện nhỏ, nhưng tôi chỉ sợ chuyện nhỏ sau này bị khuếch tán, đến lúc đó sẽ trở thành đại sự.
Phong Minh Đào do dự rồi nói.
-Anh Phong … đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
-Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn, trước đây đã chung chi trên thị trấn hết mười vạn nguyên, gần đây trong huyện lại cũng muốn bắt đầu đưa tay, đầu tiên là phòng nông nghiệp, nói chuyện rất mập mờ, nhưng ý tứ thì tôi hiểu được, trên thị trấn và phòng nông nghiệp muốn kiếm phúc lợi cuối năm, cho nên đến những xí nghiệp nhổ lông, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải là một biện pháp a..
-Về vấn đề này anh có lên huyện phản ánh chưa vậy?
Đinh Nhị Cẩu trầm ngâm một chút rồi hỏi.
-Chưa có… cho nên tôi muốn gặp cậu để bàn xem cậu tìm kiếm mối quan hệ quen biết, cho đi một ít tiền lợi nhuận, để khỏi gánh chịu những phí tổn khác..
-Được rồi, chuyện này em sẽ nhớ..
Đinh Nhị Cẩu nói .
-Thật sự thì tiền chung chi cũng không phải là nhiều, nhưng tôi cảm thấy có chút uất ức..
Phong Minh Đào là người ở mạn Nam , tại phía Nam chuyện tương tự như vậy tương đối ít, cho nên hắn thấy không thói quen, nhưng chuyện này tại mạn Bắc thì bất kỳ chỗ nào chỗ nào cũng có, cục công an, cục Công Thương, cục Thuế vụ , thậm chí ngay cả bên cảnh sát phòng cháy ai cũng muốn kiếm ăn, nhất là vào lúc cửa ải cuối năm, nếu như không thu từ những xí nghiệp, thì bọn họ lấy cái gì mà làm phúc lợi phát cho người của mình?
-Nói cho cùng là do chánh phủ địa phương không quản được các đơn vị cơ quan của mình.. xí nghiệp trên địa bàn không bảo vệ , trái lại còn dẫn đầu nhổ lông, cứ như vậy thì kinh tế chính phủ làm sao có thể phát triển, người ta thương nhân ngàn dặm xa xôi đến đây làm kinh doanh để kiếm tiền, chứ không phải đến cho ngươi nhổ lông ...
Đinh Nhị Cẩu cảm khái nói, vấn đề như vậy tại Hồ Châu cũng tồn tại, hơn nữa vấn đề cũng không ít .
-Ha ha , nếu cậu tới nơi này làm bí thư huyện ủy thì tốt rồi, văn phòng của của chúng ta không ai dám đưa tay. ..
Lý Ngọc Hoa nói ra .
-Việc làm bí thư huyện thì cơ bản không có khả năng, nhưng đám khốn kiếp này dám thò tay, thì hãy chú ý thu lấy chứng cớ, nhất là ghi âm thu hình lại, đến lúc đó bọn chúng ăn bao nhiêu tiền thì em sẽ làm cho bọn họ nhả ra bấy nhiêu, đồng thời sẽ làm cho bọn chúng cả đời không dám lần nữa trêu chọc chúng ta, đối với những thứ tham quan ô lại này , chỉ có một biện pháp, chính là lột hết cánh mũ cánh chuồn chức tước của bọn chúng, thì bọn chúng mới đàng hoàng lại được.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Còn chưa ăn xong cơm, điện thoại của Chu Hồng Kỳ đánh tới .
-Alo..em nghe đây..
-Tin tức từ thành phố Bạch Sơn có nói về Cát Hổ, trong lúc vây bắt hắn thì bị thương ba cảnh sát, một người thương thế rất nặng, cuối cùng thì Cát Hổ vẫn chạy thoát, bản lỉnh thằng này thật đáng kinh ngạc..
-Đến giờ em vẫn không có có được tin tức gì đây này.
-Đoán chừng Kha Tử Hoa rất nhanh sẽ liên lạc với em, chúng ta bên này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, để phòng ngừa Cát Hổ lẻn đến Hồ Châu , bây giờ là lòng người bàng hoàng, dù sao trong tay hắn đang có súng, cho nên em cố mau quay trở lại, trong cục đã giao thêm cho em những bộ phận quan trọng như là trinh thám, trị an..v..v…nếu xảy ra thêm chuyện gì, người ta có thể công kích em, hiện tại thế cục của em đã vô cùng rõ ràng, không phải là người ta thua em, mà là sách lược thay đổi , người ta đang muốn đợi thời cơ nắm lấy đằng cán, rồi tim cách thanh trừ em ra khỏi cục công an.
-Bọn họ có bản lãnh này sao?
-Hừ, có hay không là do em tự tính toán, chứ không phải là chị quyết định, tất cả đều do thực lực định đoạt.
Chu Hồng Kỳ cường điệu nói.
-Tốt rồi .. em hiểu được, ngày mai sẽ trở về.
Đinh Nhị Cẩu ở trong điện thoại nói hôm nay thì không thể nào trở về được, bởi vì rất lâu hắn không có trở lại, còn chưa kịp cùng Vương Gia Sơn tâm sự, hắn có cảm giác thời gian cùng lão nói chuyện phiếm cũng không còn nhiều nữa..
Bữa cơm này xong xuôi hết gần ba giờ, chủ yếu là tại tán gẫu, Miêu Miêu phần lớn thời gian đều thì nựng lấy đứa bé, lúc cơm nước xong, Đinh Nhị Cẩu lặng lẽ nói với Lưu Hương Lê:
-Tối nay em không gặp chị được, vì phải trò chuyện cùng ông, ngày mai thì sẽ quay trở lại Hồ Châu, nếu có thời gian chị đến Hồ Châu chơi nhé..
-Chị không đi đâu, hiện tại nhà hàng cũng rất bề bộn, chị đi không được…
Lưu Hương Lê có chút mất mát nói ra .
-Chị là cổ đông mà thôi, cũng không phải quản lý, còn chị Tạ Hách Dương đâu ?
- Hiện tại hầu như tất cả mọi chuyện của nhà hàng đều do chị quản lý, chị Tạ đang bận hùn vốn xử lý cái xưởng thuốc kia…
Lưu Hương Lê bất đắc dĩ nói ….