CHƯƠNG 1013: HẬU TRƯỜNG RẤT LỚN.
Đinh Nhị Cẩu ngồi vào xe, hưởng thụ lấy cà phê nóng hổi mua gần đó, thật là thích ý .
-Em muốn tiến bộ nhưng làm như vậy hình như là đốt giai đoạn quá, hiệu quả như thế nào còn rất khó nói.
Tương Ngọc Điệp nhìn Đinh Nhị Cẩu ngồi trên ghế dựa uống cà phê nói .
Nàng không gọi hắn là Đinh phó cục, cũng không có kêu tên, bất tri bất giác như là quen thuộc từ lâu, chỉ là hắn suy nghĩ như thế nào thì Tương Ngọc Điệp không biết .
-Hậu quả như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu dừng một chút hỏi.
-Nhìn qua thì có thể rất phù hợp khẩu vị của dân chúng, nhưng nếu về sau vì lý do gì mà không làm tiếp chương trình này được nữa, hoặc phải làm chương trình khác đi, thì lại không phù hợp yêu cầu của dân chúng, vậy thì em sẽ gặp phiền toái, thường thì khi ăn món ngon đã quen, nếu như đổi lại hương vị khác, thì không dễ chịu đâu.
Tương Ngọc Điệp lo lắng nói , mặc dù nàng nói bóng gió nhẹ nhàng, nhưng bên trong biểu đạt ý tứ thật là không tốt .
-Hết cách rồi, thành úy giao cho em nhiệm vụ cũng rất sốt ruột, nếu em không dúng liều thuốc mạnh thì không xong, chị nói cũng có đạo lý riêng của nó, nhưng cứ chần chừ thì không phù hợp với xã hội phát triển, cảnh sát nên là vì dân chúng bài ưu giải nạn, bọn họ nếu làm đúng chuyện tối nay, còn không muốn làm thì cứ cút ra khỏi đội ngũ cảnh sát này, để cho người khác có năng lực tiến đến.
-Vậy em chuẩn bị kết thúc chuyện như thế nào, chị nghe nói cái nhà hàng karaoke này có bối cảnh không tầm thường.
-Em biết, cho nên ta mới quyết định khai đao, nói thật ..trước khi đi tuần tra, em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đêm nay khai mở như thế này, nhưng tình cờ đã đã đụng chuyện thi làm luôn, em không sợ một bí thư khu ủy nho nhỏ đâu, có gì đặc biệt hơn người chứ ?
Đinh Nhị Cẩu bất mảng nói, trong tay hắn có thượng phương bảo kiếm của Thạch Ai Quốc, thì hắn sợ cái gì?
Lâu nay có pháp chế nhưng lại không có pháp trị, mấu chốt là do con người, pháp chế là văn bản qui định là vật chết cố định, nhưng thi hành pháp trị là người sống, như Đường Thiên Hà cùng Chu Khánh Sinh hai người kia chẳng lẽ không biết các vấn đề tồn tại trong cái nhà hàng kaorake này ? Không thể là không biết, nhưng vì lý do gì mà mặc kệ bỏ qua, đó bởi vì pháp trị do con người không chịu làm..
-Có khả năng là em con chưa biết, ông chủ cái nhà hàng này, không đơn giản là của con trai bí thư khu ủy Lưu Thành An như vậy, sau lưng của hắn còn có bối cảnh lớn hơn nhiều, nếu thật bàn về thực lực, Lưu Quán Quân bất quá chỉ là một tên trông coi cái nhà hàng này thôi .
Tương Ngọc Điệp nói.
Đinh Nhị Cẩu kỳ lạ nhìn Tương Ngọc Điệp, hắn không nói thêm, mà nháy mắt ra hiệu rồi bước xuống xe, trên xe vẫn còn có người khác, nói chuyện không thuận tiện .
Hai nguời đứng ở trên đất, nghịch ngợm giẫm những viên sỏi nhỏ, Đinh Nhị Cẩu hỏi :
-Sau lưng cái nhà hàng này còn có người khác?
-Ừ, theo chị biết, trước kia Tưởng Hải Dương cũng có cổ phần, hơn nữa nghe nói trên tỉnh công tử của lão đại cũng có cổ phần, cho nên chị mới nói đêm nay em hành động có chút gấp gáp.
Tương Ngọc Điệp lo lắng nói ra .
-Chị làm sao mà biết được?
Đinh Nhị Cẩu bây giờ mới cảm giác được người đàn bà này không tầm thường , sắc mặt có chút phát xanh hỏi.
-Em không cần hoài nghi chị biện hộ cho cái nhà hàng này, chị không có phân biệt cái gì đâu, chị có con đường nắm được thông tin của chị, em không cần quan tâm đến, chị chỉ là nhắc nhở em phải cẩn thận.
Tương Ngọc Điệp cười cười nói .
-Cảm ơn, em hiểu ý chị rồi…
-Hiểu ra là là tốt rồi…À…chị có thể hỏi thăm một vấn đề riêng?
-Chị Tưởng, quan hệ của chúng ta có thân thiết đến mức có thể hỏi vấn đề riêng sao?
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười hỏi.
-Đúng thế, chị giúp em nhiều như vậy, quan hệ của chúng ta còn chưa đủ sao ? À…quên chứ… em còn cứu mạng của chị, ân tình lớn như vậy, chị cũng không dám quên, chị đang tìm cơ hội để báo đáp em đây này..
-Há, vậy sao ? Nhưng em là người rất dễ quên, đối với việc nhỏ như vậy em không thế nào nhớ ở trong lòng, cho nên chị không cần phải đem chuyện này canh cánh để ở trong lòng.
-Nhưng có người vẫn để trong lòng đấy, ví dụ như . . .
-Ví dụ như cái gì . . .
-Ví dụ như… Tiếu Hàn, nghe nói em đã cứu mạng của nàng, đã vậy vì thế mà còn bị thương, có chuyện này hay không vậy?
Tương Ngọc Điệp hỏi.
-Các chị không phải là bạn bè tốt với nhau sao? Chuyện này chẳng lẽ chị Tiếu Hàn không nói cho chị biết?
Đinh Nhị Cẩu giật mình, hỏi một đường đáp một nẻo .
-Nói .. chị chỉ là rất muốn biết tình huống thật lúc đó, chắc em cũng biết, làm nghề truyền thông mọi người rất hiếu kỳ những chuyện như vậy.
-Hì…đừng có tò mò quá chứ, có đôi khi hiếu kỳ sẽ hại chết mèo ah.
-Ha ha… chị cũng không phải là mèo.
Đinh Nhị Cẩu cười không nói, nhìn phía xa đang chạy tới mấy chiếc xe cảnh sát, từ trên bước xuống mấy mươi người, đều là đeo mặt nạ cùng tấm chắn phòng ngừa bạo lực, đồng loạt đứng ở người bên ven đường chuẩn bị lục soát ‘’ Thiên thượng tiên cảnh Karaoke ‘’
Lúc này Đường Thiên Hà chạy tới :
-Đinh phó cục, chuẩn bị xong, đang chờ mệnh lệnh ..
Đường Thiên Hà chào rồi nói ra .
-Đường phân cục, đây là phân cục công an Tân Hồ đang thi hành nhiệm vụ, tự làm chủ là được rồi, nhưng tôi không hi vọng là có ai lọt lưới, nhất là những tên nhân viên cầm đầu, một tên cũng không thể chạy, đối với các vấn đề tồn tại ngay tại chỗ điều tra , ghi lại trong báo cáo..