CHƯƠNG 1083: CÒN CÓ SỮA ĐÂY..
Đàn bà chính là như vậy, chỉ cần được thỏa mãn, còn những chuyện khác đều là dễ thương lượng ..
Khi Đinh Nhị Cẩu đem Hạ Hà Tuệ ôm vào phòng ngủ, sau đó hôn lên má nàng nói:
-Ngủ một giấc thật ngon, khuya em quay trở về thì tiếp tục.
-Hừ… chán ghét, làm chị cơm cũng chưa có ăn xong, còn đói đây này.
Hạ Hà Tuệ nũng nịu nói .
-Thật sự chưa ăn no?
Đinh Nhị Cẩu xấu xa hỏi.
-Ừ, đúng là chưa ăn no …
Hạ Hà Tuệ ăn ngay nói đè xuống đâm vào thân thể rồi.
-Được rồi …chỗ này còn có chút sữa, hay là chị uống tạm chút đi..
Đinh Nhị Cẩu cười lớn bắt đầu đưa cây ƈôи ŧɦịŧ vẫn còn mềm đến bên miệng của Hạ Hà Tuệ, bên trên còn dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ nhờn hăng hăng và tϊиɦ ɖϊƈh͙ tanh nồng lúc này Hạ Hà Tuệ mới hiểu được Đinh Nhị Cẩu cái gì gọi là sữa …
……………………………………………………………………………………………..
Sau một hồi được Hạ Hà Tuệ bú ɭϊếʍ sạch sẽ, cây ƈôи ŧɦịŧ của hắn đã cứng rắn lại rồi, hai tay đem hắn vịn bên hông của nàng, ƈôи ŧɦịŧ để tại cửa miệng huyệŧ ướŧ áŧ, hắn nhún người về phía trước một cái.
"Ọt..."
Một tiếng, cả người Hạ Hà Tuệ run lên, theo động tác Đinh Nhị Cẩu đại lực đút vào chớp lên, nàng thở gấp liên tục.
……………………………………………………………………………………………..
Thân thể hai người thịt đụng thịt chạm vào nhau từ nơi bộ phận sinh dục của nàng truyền ra tiếng tiếng nước ướt nhẹp, cái âm hộ hẩy lên cho ƈôи ŧɦịŧ không ngừng cắm vào, kèm theo tiếng rên tiêu hồn thực cốt, Đinh Nhị Cẩu lại một trận nhanh chóng rút ra đút vào, sau đó đem ƈôи ŧɦịŧ thật chặc đỉnh vào sâu tại trong thân thể Hạ Hà Tuệ, bắt đầu bắn ra từng làn một tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng.
Hạ Hà Tuệ phía sau dùng sức nâng cái mông lên, cảm thụ được tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn vọt phun vào chỗ sâu nhất thân thể mình .
Đến khi Đinh Nhị Cẩu rút ra cây ƈôи ŧɦịŧ ướt nhẹp, một dòng mầu trắng ngà tϊиɦ ɖϊƈh͙ theo từ cửa miệng huyệŧ đang run rẩy trào ngược ra.
………………………………………………………………………………………..
Một lát sau…
-Em đi trước, lát nữa quay về, rất nhanh, chị ngủ đi
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở trên mép giường nhẹ nhàng nói .
-Ừ, chú ý an toàn ..
Hạ Hà Tuệ nói, trong ánh mắt lộ ra giảo hoạt, nhưng Đinh Nhị Cẩu không có để ý đến, sau khi Đinh Nhị Cẩu đi một lúc thì Hạ Hà Tuệ mới đưa lấy cái gối từ dưới mông mình rút ra, hôm nay là nàng vào kỳ nguy hiểm dễ đậu thai, lần này nàng muốn đem hạt giống của hắn lưu lại, phần còn lại là xem mình mà có được hay không mà thôi .
Chuyện này nàng không có trao đổi trước với Đinh Nhị Cẩu, nhưng đó là tâm bệnh của nàng, thời điểm trước kia vì cần kiếm tiền, nên Hạ Hà Tuệ chưa nghĩ đến chuyện có con, nhưng bây giờ nàng đã có tiền, cho nên lại nghĩ ngợi đến, chuyện này nàng đã từng nói qua với Dương Phụng Tê, nàng chỉ lo lắng về chuyện có con thì có mang đến phiền toái cho Đinh Nhị Cẩu hay không mà thôi, còn những chuyện khác thì không có suy nghĩ nhiều, nàng chỉ là muốn làm được làm mẹ, cũng may là Dương Phụng Tê đã cho nàng liều thuốc an thần , nói là đến lúc sinh con thì có thể đi ra nước ngoài sinh, đến lúc đó cũng không cần quay trở lại, cứ ở nước ngoài định cư thì cũng là có thể .
Chính là như vầy, khiến nàng cuối cùng đã quyết định phải có đứa bé, bây giờ tốt rồi , nàng có thể an ổn ngủ một giấc
……………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu không có lái xe của mình, mà là đón taxi đến cư xá của cục tài chính, vừa đến cổng thì đã thấy Lưu Chấn Đông đang đứng chờ hắn .
-Tới sớm vậy anh Chấn Đông.
-Um…tôi cũng vừa mới tới trước một chút, vừa rồi tôi đã vào xem một vòng, nhưng cũng không có phát hiện có gì giá trị, dù sao thì cũng đã trôi qua một thời gian rồi, nếu có dấu vết gì, đoán chừng cũng đã bị phá hư.
-Ừ… đi thôi, chúng ta cứ vào xem.
Đinh Nhị Cẩu vừa đi, vừa quan sát chúng quanh, trước cửa cư xá có tiệm mì hoành thánh, đầu năm cũng có người đến ăn hoành thánh sao mà mở bán? Nhìn trong quán, một khách cũng không có, chỉ có ông chủ già ngồi với bộ dáng lạnh cóng lẩy bẩy.
Hai người hướng vào trong cư xá đi đến , mặc dù từ khi xảy ra vụ án nổ tung, nơi này bảo vệ nghiêm mật hơn trước rất nhiều, nhưng khi bảo vệ nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu cùng Lưu Chấn Đông đi vào, cũng không có ngăn cản bọn họ lại để kiểm tra, xem ra an ninh của nơi này cũng là thùng rỗng kêu to, nếu lại có cái loại người bất hảo đến, vẫn là dựa vào camera biểu hiện, nếu leo tường vào thì coi như chả phát hiện được gì..
Nhà của Khang Minh Đức vẫn bị cục cảnh sát giăng dây niêm phong, bây giờ tại đây đen thùi lùi một mảnh .. .
-Chấn Đông, chúng ta bây giờ đặt ra giả thiết, nếu như hung thủ gây vụ nổ ở Bạch Sơn cũng chính là tên đã gây nên vụ nổ ở Hồ Châu, như vậy anh thấy là hung thủ sẽ có người hiệp trợ hay không? Như là trước đó phải có người theo dõi qui luật đi lại của đối tượng mà hắn chuẩn bị ra tay, chứ khả năng không cao khi tự hung thủ mỗi ngày phải theo dõi, tỷ như vụ Khang Minh Đức để nắm giờ giấc, anh nghĩ sao?
Lưu Chấn Đông tuy cũng cho rằng hung thủ có thể là Cát Hổ, nhưng thiếu chứng cớ thì mọi giả thiết đều không có một chút ý nghĩa thực tế nào .
-Như vậy cho dù là có người theo dõi hiệp trợ hung thủ tồn tại, thì cũng mò kim đáy biển, đi đâu mà tìm người đây, sau khi loại bỏ những người chung quanh, chúng ta không có phát hiện có một nhân chứng nào nhìn thấy, điều này tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái.
-Đúng vậy … bản án rất kỳ quái, thôi về , đêm nay quá lạnh.
Đinh Nhị Cẩu giờ mới thấy lúc này đến hiện trường, thật sự là không sáng suốt, đã vậy còn trong đêm tối nữa
Vừa ra khỏi cổng cư xá, nhìn thấy tiệm mì hoành thánh quán vẫn còn mở cửa, Đinh Nhị Cẩu mặc dù không đói, nhưng thấy ông chủ quán già có chút đáng thương, mùa đầu năm nhà nhà đoàn viên, ai mà đến nơi đây ăn mì hoành thánh, vì vậy nói với Lưu Chấn Đông:
-Chấn Đông , tôi mời anh tô mì hoành thánh …..ông chủ cho cháu hai tô mì hoành thánh.
-A…có ngay, chờ một chút .
Ông chủ quán thấy có khách tới, lập tức cử chỉ nhanh nhẹn trở lại, Đinh Nhị Cẩu cũng chưa ngồi xuống, mà đứng ở nhìn xem ông lão đang trụng mì hoành thánh, lúc này đứng kế cái bếp còn ấm hơn so với ngồi.
-Chào bác..đầu năm phát tài..sáng giờ có nhiều khách không vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Cũng không nói dối cậu, từ sáng đến giờ cậu là khách mở hàng đấy, đầu năm ai cũng ở nhà ăn tết rồi, đâu có bán buôn được gì..
-Vậy bác còn ra đến bày bán làm gì?
Đinh Nhị Cẩu cười hỏi.
-Hết cách rồi, đều là sống tạm, kiếm miếng cơm ăn, một năm bốn mùa, ngoại trừ những ngày mưa bão, và ngày 30 giao thừa là tôi nghỉ, còn bất kể ngày nào tôi cũng mở cửa bán.
Ông lão vui vẻ nói.