CHƯƠNG 1107: CÓ NGƯỜI BẢO VỆ CHỊ RỒI..
Nhìn trên bàn, Đinh Nhị Cẩu thuận tay cầm lên cái ly, đổ đầy rượu vang đỏ như máu vậy, hắn nhẹ nhàng giơ lên trên khe mông của Tương Ngọc Điệp, tay kia thì vạch ra hai bên mông nàng, từ từ đổ chất lỏng đỏ tươi vào bên trong cái khe rãnh, quì thấp xuống sau cái mông nàng, hắn có chút mê loạn lè lưỡi tham lam liếʍ ɭáρ lấy rượu vang đỏ đang chảy dọc theo cái khe mông kéo dài lả lướt đến lổ hậu môn điên cuồng liếm quanh, Tương Ngọc Điệp động tình, từ miệng nhợt nhạt phát ra tiếng rên nhẹ.
Rượu lạnh mát như băng theo từ khe đít của Tương Ngọc Điệp chậm rãi chảy xuống phía dưới lưu động, Đinh Nhị Cẩu một bên hưởng thụ rượu ngon, lúc này hắn đang dùng hết chiêu thức, không ngừng liếm, cắn, mút, hút, nhẹ nhàng đùa bỡn lên cái âm hộ nàng, Tương Ngọc Điệp đã hoàn toàn buông ra rụt rè, không nhịn được lớn tiếng rêи ɾỉ, càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ của hắn, bàn tay của hắn, đẩy ra hai bên mép nhỏ âm hộ màu hồng của nàng, nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong cái lổ nhỏ thần bí kia.
Phía dưới cái âm hộ của Tương Ngọc Điệp, đã trở nên lầy lội dịch nhờn không thể tưởng được, người đàn bà yêu tinh này cứ động tình dễ dàng như vậy, cảm thụ được thành vách thịt non huyệŧ ấm áp chặt chẽ bao vây ngón tay của hắn đang chuyển động, theo ngón tay co rúm của hắn động tác càng lúc càng lớn, cái âm hộ giống như như cái bánh bao phồng lên, từ bên trong huyệŧ không ngừng phát ra từng hồi tiếng nước lách xách dâʍ mỹ.
…………………………………………………………………………………………………
Lúc sau bất chợt bên trong huyệŧ Tương Ngọc Điệp một trận căng thẳng, thân thể cong lên như con tôm, sâu trong huyệŧ run rẩy, kẹp chặc ngón tay của hắn, một làn nhiệt lưu ấm áp, theo sâu trong huyệŧ của nàng, chậm rãi phun ra, ngồi xổm người xuống, Đinh Nhị Cẩu lại le ra đầu lưỡi của mình, giống như là con chó tiếp tục liếm sạch nước nhờn từ trong huyệŧ của Tương Ngọc Điệp đang trào khỏi cửa miệng huyệŧ.
Lôиɠ ʍυ của Tương Ngọc Điệp đen nhánh nhưng mỏng chứ không rậm rạp theo hình tam giác, hai mép nhỏ âm hộ thì khá dày vẫn còn mang theo màu hồng chứ không đỏ đậm, hoàn toàn không che đậy, giống như một cái miệng thành thục hé mở ra đợi cây ƈôи ŧɦịŧ to của hắn nhấm nháp…
Nhìn trước mắt Tương Ngọc Điệp bị hắn khiêu khích giống như một con cɦó ƈáϊ động dục, ƈôи ŧɦịŧ của hắn trở nên cứng rắn hùng phong so với thường ngày còn hơn gấp bội, thật cao ngẩng lên đầu, hắn chậm rãi từ dưới đất đứng lên, giạng chân dùng ƈôи ŧɦịŧ lập tức đâm vào bên trong huyệŧ nàng.
Theo một tiếng “ ọc..” nhỏ vang lên, ƈôи ŧɦịŧ đã nhập sâu vào bên trong hang động huyệŧ Tương Ngọc Điệp vô cùng chặt chẽ nhưng rất trơn trợt.
Đinh Nhị Cẩu, nhẹ nhàng chuyển động đút ƈôи ŧɦịŧ vào mật huyệt, lúc này cửa miệng huyệŧ như một cái miệng con cá, khi ƈôи ŧɦịŧ thẳng tiến ra ra vào vào cực tận kết hợp hai bộ phận sinh dục với nhau.
……………………………………………………………………………………………
Hồi sau Đinh Nhị Cẩu tạm thời đình chỉ động tác, lại với tay cầm lấy ly rượu trên mặt bàn rồi châm đầy rượu vang đỏ vào, đem ly rượu đổ trên phần lưng của Tương Ngọc Điệp, hắn nghiêng người đem mặt mình đưa đến trên thân thể mềm mại của nàng liếʍ ɭáρ xuống, bên dưới ƈôи ŧɦịŧ của hắn, động tác cũng biến thành càng lúc càng kịch liệt, bởi vì tư thế quan hệ, rốt cục lại cũng chưa thỏa mãn được du͙ƈ vọиɠ của hai người bọn họ.
Hắn ôm lấy Tương Ngọc Điệp, nhẹ nhàng đặt nằm ngữa ở trên mặt thảm, Tương Ngọc Điệp đưa tay gỡ ra hạ dây cột tóc, mặc kệ mái tóc dài tán loạn xỏa trên tại trên mặt thảm, Đinh Nhị Cẩu đem một đôi chân thon dài của nàng nâng lên, để trên trên hai đầu vai mình, Tương Ngọc Điệp vội vàng vươn tay cầm lấy ƈôи ŧɦịŧ nhét vào cái lổ nhỏ, rất nhanh huyệŧ nàng bao trùm hết thân cây ƈôи ŧɦịŧ hắn
………………………………………………………………………………………………
Khi hắn điên cuồng với động tác đâm thọc ƈôи ŧɦịŧ xuống, Tương Ngọc Điệp cũng cuồng loạn diêu động mái tóc dài của mình, một lúc sau thì Đinh Nhị Cẩu cảm nhận được nàng sắp đến cơn cực khoái, hắn cũng sắp xuất tinh tới, liền cắn răng ra sức làm ra những động tác cuối cùng, hắn muốn làm cho người đàn bà này sẽ nhớ kỹ đến cảm giác hưởng thụ cây côn ŧɦịŧ to lớn hùng mạnh của mình..
Sai một lúc liên tục không ngừng rút ra đút vào xuống, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy Tương Ngọc Điệp đã đạt đến cực hạn, hắn không nhẫn nại được nữa, gầm lên như giận dữ, lửa nóng tϊиɦ ɖϊƈh͙ giống như súng máy nhả đạn, rất mạnh bắn vào chỗ sâu nhất cổ đáy huyệŧ của nàng.
Khi hắn xuất tinh, Tương Ngọc Điệp cảm thấy bên trong huyệŧ mình nóng lên, một cơn va chạm mãnh liệt, âm tinh của nàng trào phun ra như nước vỡ bờ, lại đưa nàng đến cơn cực khoái mới, nàng dùng sức lực cuối cùng cắn trên thân thể Đinh Nhị Cẩu một cái, rồi mới rời ra, cả người xụi lơ nằm ở trên mặt thảm...
…………………………………………………………………………………………..
Ngày mai khách nhân vào gian phòng này ăn, có lẽ không thể tưởng được, ngay tại nơi đây vào tối hôm qua, bà chủ nhà hàng cùng với một người đàn ông trẻ tuổi ấm áp lãng mạn tiến hành động tác giao cấu ngay trên bàn rồi dưới mặt thảm, một trước một sau, tứ chi uốn éo. . .
-Đêm nay em không về nhà có được không?
Thời điểm hai người nằm ở trên tấm thảm trải sàn, Tương Ngọc Điệp nói.
-Ngủ ở chỗ này sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Không … đến nhà của chị, giờ này có một mình chị trở về sợ lắm, đã trễ như vậy rồi.
Tương Ngọc Điệp làm nũng nói, thật ra thì nàng không phải là một người nhát gan như vậy, trên thực tế, khi đàn bà làm nũng là lúc nàng muốn mình ngây thơ nhất đấy, nhưng đừng có bao giờ vạch trần, nếu không thì thì sẽ mất hết ý nghĩa.
-Được rồi, bất quá cứ xem như là con người của em không đứng đắn, mà lúc em đến chỗ đó thì chị cũng không nên hối hận ah.
-Hừ, ai mà sợ chứ…
Tương Ngọc Điệp cười cười nói .
Đinh Nhị Cẩu đem xe của mình để lại bãi gửi xe của nhà hàng, còn hắn thì lái chiếc xe của Tương Ngọc Điệp chạy đến nhà của nàng, khu biệt thự Quốc Sơn .
-Hì…nhìn qua cũng biết được, chồng của chị rất giàu có, để lại cho chị sản nghiệp lớn như vậy cũng không dễ dàng a, áo cơm sau này chị không cần lo, thật tốt…
Đinh Nhị Cẩu hâm mộ nói .
-Ai …em không biết, chính là vì phần sản nghiệp này, chị phí hết biết bao sức lực, có biết bao kẻ thèm thuồng ngó vào tài sản này cũng không ít, chị phải đọ sức từng chút một, thận trọng tự bảo hộ lấy chính mình, có đôi lúc đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh lại âu lo đấy.
Tương Ngọc Điệp nói .
-Còn có việc này sao, ai mà gan to như vậy, dám nhìn chằm chằm vào chị.
Đinh Nhị Cẩu cau mày nói .
-Ơ này…Đinh phó cục trưởng, có phải là không tinh thần trọng nghĩa bộc phát, muốn bảo hộ chị sao?
Sau khi tới nơi, Tương Ngọc Điệp xuống xe , mở cửa ra nhín vào một khung hộp nhỏ, đem ánh mắt của mình đưa sát vào, Đinh Nhị Cẩu nhận ra chỉ có võng mạc của Tương Ngọc Điệp thì khóa cửa mới mở, còn người khác thì chắc chắn không vào được xem ra căn biệt thự này có các biện pháp an ninh thăng cấp hơn các nơi khác .
-Vào nhà đi, cứ tùy tiện ngồi, chị đi thay quần áo.
Tương Ngọc Điệp nói.
-Nếu chị không ngại để em đi chung quanh ngắm nhà một chút.
Đinh Nhị Cẩu hỏi
-Cứ việc thoải mái, cứ xem như là nhà của mình.
Tương Ngọc Điệp nói xong rồi lên lầu, hai chân nàng hơi khập khễnh cho thấy động tác giao cấu vừa rồi của Đinh Nhị Cẩu đối với nàng quả thật có chút hơi mạnh…
Đinh Nhị Cẩu đi theo đuôi nàng lên lầu, tuy nhiên lúc Tương Ngọc Điệp đi vào phòng ngủ thì hắn không có đi theo, người đàn bà này này đã trở thành thức ăn trong khay của hắn nên không cần phải gấp gáp, cho nên hắn lần lượt đi nhìn sơ qua từng gian phòng, thẳng đến trên lầu hai tận cùng bên trong có một cái phòng, Đinh Nhị Cẩu đẩy thử một chút thì không có mở ra, hình như đã khóa lại, đúng lúc này Tương Ngọc Điệp mặc cái váy ngủ màu đen kín đáo đi ra, khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đang thử đẩy cửa gian phòng kia, nàng cười cười đi tới.
-Chị phát hiện ra lòng hiếu kỳ của em cũng ghê gớm thật a, căn phòng này không mở ra cho người ngoài đâu, em không nên đi vào.
Tương Ngọc Điệp từ tốn nói .
-Thân thể của chị cũng đã không tiếc với em, vì sao cái căn phòng này thì không thể đi vào, chị không biết là lòng người rất hiếu kỳ dù có biết hại chết người cũng khó bỏ qua…
-Trong phòng là linh đường của chồng chị, tuy anh ấy đã mất, nhưng chị không có an táng, mà để tro cốt ở lại trong này.
Tương Ngọc Điệp nhẹ nhàng nói .
-Há, có chuyện như vậy sao, vậy hay là em cũng nên đi vào dâng một nén nhang, xem như là đã tới đây đi, nếu không thì em thấy không được lễ phép lắm..
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nói .
-Em thật sự muốn như vậy?
Tương Ngọc Điệp hỏi.
-Đó là đương nhiên, em nói nghiêm túc.
Đinh Nhị Cẩu khẽ vươn tay kéo bên hông của Tương Ngọc Điệp , tựa hồ là để tỏ lòng thành ý của mình, còn cố ý đem tay của đưa vào bên trong cái cổ áo váy ngủ của nàng, khi bàn tay của hắn bắt đầu sờ soạng chạm đến hai đầu núʍ ѵú thì mới biết được bên trong nàng không có mặc nịt ngực, có thể là phía dưới cũng chân không chẳng mặc qυầи ɭóŧ gì cả.
-Hừ..em làm như vậy mà gọi là dâng hương sao ? Ở trước cửa phòng còn mò lấy vợ của người ta, đây không phải muốn chọc giận cho người điên lên à?
Tương Ngọc Điệp lườm lấy Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Không đúng, em làm như vậy là để cho anh ấy yên tâm, từ giờ anh ấy không cần phải lo lắng cho chị nữa, bởi vì chị đã tìm được một người có thể đứng ra bảo vệ cho chị rồi…
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói .