CHƯƠNG 1108: EM Làʍ ŧìиɦ NHÂN CÓ ĐƯỢC KHÔNG ?
Tương Ngọc Điệp đến bên tường ấn một cái nút nhỏ, chỉ nghe ‘’ tách ‘’ một cái, Tương Ngọc Điệp nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Đinh Nhị Cẩu đi theo sau lưng nàng, trong phòng tối đen, nhìn không thấy gì cả, nhưng Đinh Nhị Cẩu có cảm giác từng hồi âm lãnh, hắn hơi hối hận khi mình cố muốn bước vào .
Trong lúc Đinh Nhị Cẩu đang do dự, thì Tương Ngọc Điệp đã mở đèn, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới nhìn thấy, gian phòng này rất tối, chẳng qua là vì không có cửa sổ, nếu không có Tương Ngọc Điệp ở đây , đoán chừng nếu Đinh Nhị Cẩu có nhìn thấy cũng sẽ bỏ đi ngay, dù sao đây cũng chỉ là linh đường, làm gì mà thiết kế bí ẩn như vậy, thật khiến cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trên mặt bàn treo bên cạnh tường một di ảnh màu trắng đen, nhìn thấy người đàn ông này tuổi cũng không phải là quá lớn, nhưng đôi lông mày kiếm khiến cho hắn cảm giác được người đàn ông này lúc còn sống nhất định là một người rất có năng lực, từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Tương Ngọc Điệp, hắn cũng từng để ý đến những thông tin về Tương Ngọc Điệp, người đàn bà này vẫn luôn công tác tại đài truyền hình, quan hệ giữa người với người thì không có gì phức tạp, chồng của nàng là Lưu Hải Sinh lại có nhiều sản nghiệp tại thành phố Hồ Châu, nhưng không may đang tráng niên thì chết vì bệnh tật, còn tật bệnh là gì, lời đồn đãi rất nhiều, cũng không có ai chính thức biết rõ nguyên nhân, Tương Ngọc Điệp đối với chuyện này cũng là giữ kín như bưng.
Trong lúc Đinh Nhị Cẩu ngây người, thì Tương Ngọc Điệp cầm lấy một nén nhang dùng diêm đốt xong, cắm vào lư hương đặt trên hủ tro cốt, làn hương khói lượn lờ bắt đầu, trên mặt đất là một tấm thảm lớn, nhìn thấy còn rất mới, xem ra ngoại trừ một mình Tương Ngọc Điệp, thì không có ai khác thường xuyên đến đây.
Đã vào trong, còn nói muốn thắp nhang, vì vậy Đinh Nhị Cẩu cũng bắt chước Tương Ngọc Điệp cầm lấy một nén hương đốt lên rồi cắm vào trong lư hương, xong rồi hắn quay đầu lại nhìn Tương.. Ngọc Điệp, an ủi nói:
-Chị cũng bớt đau buồn đi.
-Ai ..chị đã thành thói quen, anh ấy đã đi xa nhiều năm rồi, từ ngày đó cuộc sống của chị vắng lặng như người chết, em nói cuộc sống của chị sau này làm sao trôi qua đây?
Tương Ngọc Điệp vừa nói, vừa ngồi xuống trên tấm thảm trải sàn, từ phía dưới linh vị có cái ngăn kéo, lấy ra một bộ chung uống trà cổ điển .
-Đừng nói là ở chổ này uống trà chứ ?
Đinh Nhị Cẩu lúc này bỗng nhiên hắn đối với Tương Ngọc Điệp càng lúc càng cảm thấy hứng thú .
-Tại sao lại không chứ, căn nhà này anh ấy cũng là chủ nhân, cho nên có một số việc chị cũng muốn nói cho anh ấy hiểu rõ hơn.
Tương Ngọc Điệp hình như là hạ quyết tâm, nói xong nàng lại đứng dậy, lấy cái ấm đun nước siêu tốc đun nước pha trà.
-Há, nếu là như vậy hay là em tránh mặt một chút, chứ cứ ở chỗ này nghe chuyện riêng tư của chị thì cũng không thích hợp a.
Đinh Nhị Cẩu kinh ngạc nói .
-Chuyện này chị nói là có liên quan đến em, nên em không thể tránh mặt.
Tương Ngọc Điệp mỉm cười, nói ra .
-Vậy được rồi, thề thì em tạm thời nghe nghe chuyện nhà của chị.
Đinh Nhị Cẩu cũng không phải là kẻ nhát gan, hắn càng không tin quỷ thần, cho nên cũng bình thản ngồi xuống.
Không biết là vô tình hay cố ý, Tương Ngọc Điệp ngồi xếp bằng đối diện với Đinh Nhị Cẩu, trong nháy mắt lúc nàng sửa sang lại cái váy ngủ, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy được chính giữa hai chân nàng cái âm hộ đen thui đầy lông không có cái qυầи ɭóŧ che chắn , quả nhiên không ngoài sở liệu Đinh Nhị Cẩu , bên trong háng nàng rõ ràng là chân không, Đinh Nhị Cẩu sau khi nhìn lướt qua, vừa liếc nhìn di ảnh Lưu Hải Sinh, đột nhiên có một loại cảm xúc, có phải là mình phải ở chỗ này cùng người đàn bà này trở thành tình nhân sao?
-Hải Sinh, em mang người đang ngồi đối diện với em đến gặp anh đây, bởi vì từ ngày anh đi xa về sau, dù em có tìm đến những người đàn ông khác nhưng dù bất cứ ai thì em chỉ thoáng qua gặp gỡ một lần rồi thôi chứ chẳng hề có tình cảm gì cả, nhưng đêm nay người đàn ông này sẽ trở thành tình nhân của em, em mang đến để anh xem một chút có hài lòng hay không?
Tương Ngọc Điệp đem một chung trà đặt ở trước di ảnh, lời nói này dĩ nhiên không phải nói cho Lưu Hải Sinh nghe, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu nghe qua cũng phá lệ tâm động, người đàn bà này đang muốn làm gì? Đây là ý tứ gì đây?
-Trường Sinh, chị là một người đã có chồng, hy vọng em sẽ không ghét bỏ, chê bai chị chứ ?
Tương Ngọc Điệp đem một chung trà đưa cho Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Đinh Nhị Cẩu có chút chóng mặt, hắn cẩn thận hỏi lại.
-Này chị… bộ ý chị chị là muốn em lấy chị sao?
Lời này nhất định phải hỏi rõ ràng, bằng không mà nói, ngay bây giờ hắn lập tức đứng dậy rời đi .
-Lấy chị? Ha ha… em thật sự là biết nói đùa, mà cho dù là em có muốn thật sự, chị cũng không đồng ý đâu, em bây giờ là ngôi sao chính trị mới của Hồ Châu, chị làm sao dám coi trời bằng vung ý chị nói là em làʍ ŧìиɦ nhân của chị, như vậy có được không vậy?
Tương Ngọc Điệp uống một ngụm trà , mỉm cười nói.
-Làʍ ŧìиɦ nhân của chị?
Đinh Nhị Cẩu thấy hơi buồn cười hỏi.
-Đúng vậy, chị có nhiều sản nghiệp ở Hồ Châu và nơi khác, nhưng dù sao chị chỉ là một người đàn bà nên gặp nhiều khó khăn, chị muốn tìm một người đàn ông bảo hộ cho chị, chị thấy em là phù hợp nhất, em tuổi còn trẻ, chứ không phải như những lão già họm hẹm kia, với lại hình như em cũng không màng đến tiền của chị, người tốt như vậy bây giờ khó tìm lắm.
Tương Ngọc Điệp cười khanh khách nói .
-Vậy đổi lại em có được chỗ tốt gì?
Đinh Nhị Cẩu bưng chung trà uống một ngụm hỏi.
-Chỗ tốt chính là thân thể của chị, em không cảm thấy cái chỗ tốt lớn nhất đấy sao?
Tương Ngọc Điệp nhoài người qua thong thả nói, cơ hồ là miệng của nàng muốn chạm tới bờ môi Đinh Nhị Cẩu rồi, động tác khêu gợi này không cần nói cũng biết, nàng hoàn toàn không có để ý đây là đang ở trong linh đường của chồng nàng.
-Ha ha … chị nói thật sự là quá đúng, chỗ tốt lớn nhất là thân thể chị, vụ buôn bán này em có lời ah….
Đinh Nhị Cẩu cười nói .
-Hừ…em cho rằng chị nhỏ mọn như vậy sao, lý tưởng của chị là làm ở lĩnh vực truyền thông, bằng không thì chị đã xin nghỉ từ lâu rồi, còn sản nghiệp của chị thì đã có những người quản lí chuyên nghiệp rồi, cho nên chỉ cần đồ đạc gì của chị, thì sẽ là đồ đạc của em, em muốn cái gì, thì chị cho em cái đó, chỉ cần thứ đồ chị có.
Tương Ngọc Điệp nói ra.
-U,…vậy chị đối với em là quá tốt, nhưng em vẫn không có nghĩ ra được là em có chỗ tốt gì mà lại có thể làm cho chị ái mộ như vậy, mặc dù là em có chút lực ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng đó không lớn đến mức như vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi ngược lại, đầu óc của hắn cũng không phải là một đứa trẻ, Tương Ngọc Điệp đã quăng tiền vốn lớn như vậy, tất nhiên nàng có mưu đồ gì đó, nói cách khác so với bên ngoài thì chắc chắn là cũng sẽ có rất nhiều đàn ông hơn hắn, thì việc gì mà Tương Ngọc Điệp phải tìm đến hắn.
-Ha ha … chị lại cứ thích bao nuôi em làʍ ŧìиɦ nhân có được không?
Tương Ngọc Điệp cười khanh khách nói .