CHƯƠNG 1114: BỊ LỢI DỤNG.
Lưu Thành An đang lo lắng ngồi chờ trong văn phòng của thư ký Để Khôn Thánh, thư ký tên Trần Lập Vũ, năm trước hắn mới vừa tốt nghiệp, công tác tại khoa thư ký mới nửa năm, nhưng hành văn rất tốt, do đó nên Để Khôn Thánh chọn trúng, vì vậy đùng một cái nhảy lên đã trở thành đệ nhất thư ký của chủ tịch ủy ban thành phố .
-Bí thư Lưu, chú chờ thêm một lát, Sở phó chủ tịch đang cùng chủ tịch ở bên trong trao đổi công việc.
Trần Lập Vũ đi vào trong phòng làm việc Để Khôn Thánh báo cáo, một lúc sau đi ra nói.
-Không có việc gì, Trần thư ký, làm phiền cậu, tôi sẽ chờ ..
Lưu Thành An cười cười ngồi ở trên ghế sa lon phòng làm việc thư ký, nhưng ông không ngờ là phải chờ đợi ròng rã thêm cả một giờ đồng hồ nữa, điều này làm cho Lưu Thành An trong lòng vô cùng bực tức, phải mấy lần tự khích lệ bản thân mình nhẫn nhịn, nếu không thì đã sớm đứng dậy rời đi, nhưng không có còn cách nào khác .
-Hà.hà…cũng thấy Lưu Thành An còn có chút lòng dạ, lão Sở, thấy con người này như thế nào ?
Để Khôn Thánh cùng Sở Hạc Hiên đúng là đang trao đổi, nhưng không có gì gấp gáp, mà là đang từ tốn uống trà, trò chuyện về việc sắp xếp các loại việc của năm tới .
-Đối với tình huống cán bộ của mấy huyện nội thành Hồ Châu tôi biết một chút, khu Tân Hồ lâu nay là phạm vi thế lực của Tưởng Văn Sơn, cho nên Lưu Thành An không có khả năng đảo hướng đầu phục bên thành ủy, tôi nghe nói Thạch Aí Quốc còn muốn tiến hành điều chỉnh đối với dàn lãnh đạo khu Tân Hồ, có thể là Lưu Thành An cũng là đã nghe được tin tức, vì thế đến lúc này mới tới, Tưởng Văn Sơn đã ra đi cũng mấy tháng rồi, Lưu Thành An vẫn luôn án binh bất động, có lẽ bây giờ đã đứng ngồi không yên.
Sở Hạc Hiên nói ra.
-Vậy lão cảm thấy con người này có thể dùng được không? Trước đây hắn là người cùa Tưởng Văn Sơn, tôi chỉ lo lắng sau này có việc gì xảy ra thì không tiện giải thích với An bí thư.
-Tôi cũng không biết, nhưng chắc An bí thư không để ý đến chuyện này, trái lại, chúng ta phải mau chóng thành lập được phe cánh của mình, đây mới là điều An bí thư muốn thấy, gần đây lão có nghe gì về tin tức của An bí thư không vậy?
Sở Hạc Hiên hỏi.
-Có biết.. tết âm lịch tôi có lên tỉnh chúc tết bí thư, An bí thư nói là chắc chắn sẽ điều đi nơi khác, chỉ là chưa có xác định đi đến nơi nào, đúng là tôi không gặp thời, nếu An bí thư còn ở lại tỉnh Trung Nam thêm vài năm, thì đỡ cho tôi biết bao, hiện tại với tình huống này, thật là có điểm trở tay không kịp, lão Sở …lão phải tận lực giúp tôi một tay đấy.
-Hà..không thành vấn đề, quan hệ của chúng ta còn phải nói gì nữa sao, cho nên nếu Lưu Thành An dựa vào thì cứ coi như là một nước đi thăm dò của chúng ta, nếu mai này An bí thư đi rồi, chúng ta cùng với Thạch Aí Quốc đều phải quay mắt nhìn về phía chủ tịch tỉnh La Minh Giang, tôi thấy chúng ta phải đi trước một bước, đây là biểu hiện chủ động….
…………………………………………………………………………………………………
-Chào Để chủ tịch, chúc mừng năm mới, dạo này nhà có việc, đến nay tôi mới đến chúc tết chủ tịch, chúc năm mới sẽ gặp nhiều điều tốt đẹp
Lúc này Sở Hạc Hiên vừa mới đi ra ngoài, Lưu Thành An mới bước vào phòng làm việc của Để Khôn Thánh,
-A…Bí thư Lưu, mời ngồi, tiểu Trần… châm trà
Để Khôn Thành quay đàu nói với thư ký của mình.
Lưu Thành An có việc cầu người, tất nhiên phải nhẫn nhịn, nếu Lưu Thành An không có việc gì nhờ đến Để Khôn Thành, thì ông ta cũng sẽ không chờ ở bên ngoài lâu như vậy, nhưng tình thế bây giờ đang lâm vào hoàn cảnh bất lợi, đối với Lưu Thành An là con người xem con đường làm quan như là sinh mệnh nên càng phải chịu đựng .
-Bí thư Lưu, gia đình đón năm mới trôi qua như thế nào rồi?
Để Khôn Thành hỏi.
-Ai , nhắc tới thì thấy gia môn bất hạnh, trước tết vừa rồi thằng con trai hỗn đản kia của tôi vẫn còn trong trại giam, bản án chưa có kết tội, vợ của tôi đến thăm con, làm không đúng theo thủ tục pháp luật, cho nên cũng bị tạm giữ, mới đầu năm đã gặp những chuyện không may rồi….
Lưu Thành An cúi đầu xuống, buồn bã nói ra .
Để Khôn Thánh đầu óc xoay chuyến, chẳng lẽ lão ta đến đây là vì chuyện vợ con của lão? Suy nghĩ như thế nên Để Khôn Thành không nói gì, chờ đợi Lưu Thành An để xem lão ta đến cùng muốn nói cái gì.
-Uí trời đầu óc tôi lú lẫn rồi, Để chủ tịch, hôm nay tôi đến là chúc tết, đồng thời các ban ngành của khu Tân Hồ muốn mời Để chủ tịch xuống thị sát chỉ đạo công tác, không biết khi nào chủ tịch sắp xếp thời gian thuận tiện?
Lưu Thành An cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình .
Thật ra thì một lãnh đạo cấp trên đối với hạ cấp phương thức tốt nhất ủng hộ là xuống phía dưới thị sát chỉ đạo công tác, đây là một quy tắc ngầm, đối với Lưu Thành An tùy tiện nói ra yêu cầu này, Để Khôn Thánh có chút lưng chừng, Lưu Thành An là cáo già thành tinh, nhìn bộ dạng Để Khôn Thành , thì biết rõ Để Khôn Thánh còn đang do dự , vì vậy tiếp tục đề nghị.
-Để chủ tịch, năm ngoái khu Tân Hồ xây mới khu chung cư 300 phòng ốc, sữa chữa cải tạo lại 200 phòng khu chung cư cũ, phòng ốc mới đều đã có người đến ở, tiếng vang rất tốt, năm nay lại chuẩn bị tiếp tục gia tăng công tác về phương diện này, nên muốn mời Để chủ tịch đi thị sát thoáng qua một chút, cũng xem như là động viên tạo thêm sức lực, để các ban ngành thêm cố gắng lên.
Lưu Thành An quăng mồi nhử ra khiến cho Để Khôn Thánh không cách nào từ chối , ở trước mắt trong xã hội, cải tạo khu nhà cũ cùng bảo đảm kiến thiết phòng ốc mới đều thì chính phủ cũng rất để ý đến, vì vậy hạng mục này xem ra cũng rất hấp dẫn ánh mắt.
-Ừ, vậy được rồi…để tôi cùng Sở Hạc Hiên hôm nào xuống xem một chút, đừng có sắp xếp trước, tôi muốn nhìn tình huống thật, ông Lưu, ông là đầu tàu ở khu Tân Hồ , hãy làm tốt công tác đoàn kết cán bộ, điều này này đối với công tác của các ông lúc này rất trọng yếu, điểm này phải chú ý.
-Tôi biết rồi… sẽ nhất định chú ý đến điểm ấy, giờ nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước.
Lưu Thành An đứng lên nói ra .
-Được, ông Lưu , về sau có vấn đề gì hoặc có ý tưởng nào hay, phải kịp thời báo cáo, sự phát triển kinh tế của khu Tân Hồ cũng không phải rất lý tưởng, lúc này tôi mới tạm thời tin tưởng, cố gắng sức lên nhé.
Để Khôn Thánh đưa tiễn Lưu Thành An đến cửa ra vào, điều này cũng làm cho thư ký Trần Lập Vũ cảm thấy bất ngờ, Để Khôn Thánh tiễn khách tới cửa đây là lần đầu tiên, ngay cả Sở Hạc Hiên cũng không có đãi ngộ như thế này .
……………………………………………………………………………………………….
Lúc ăn cơm tối, Thạch Aí Quốc sắc mặt âm trầm, không nói một lời, nhưng Tiêu Hồng thì không có để yên như vậy, đây là lần thứ ba Tiêu Hồng đề nghị, lúc cô lần nữa đưa ra yêu cầu này, thì Thạch Aí Quốc ý thức được vợ trẻ của mình lần này là đùa với lửa thật rồi.
-Anh… , hạng mục này nếu thành công, công ty của em có thể thu được một số tiền lớn, ít nhất cũng là năm mươi triệu, anh bây giờ là bí thư thành ủy, cái xí nghiệp may này lâu nay giống như là một vết sẹo lớn nằm ở trung tâm thành phố, cũng không phù hợp với sự kiến thiết của thành phố Hồ Châu ah.
Tiêu Hồng tiếp tục thuyết phục Thạch Aí Quốc.
Lúc này Thạch Aí Quốc đang nghĩ tới là sự tình phía sau, chuyện này không phải đơn giản như vậy, lúc Tiêu Hồng nói muốn kinh doanh bất động sản, trong lòng của ông đã có tư tưởng chuẩn bị, con gái của ông Thạch Mai Trinh đã từng nói qua, Tiêu Hồng lập công ty bất động sản là dựa vào quyền lực địa vị của ông, một khi Tiêu Hồng tham dự vào việc kinh doanh bất động sản thì làm gì mà không bị người chú ý tới, hơn nữa mảnh đất của cái xí nghiệp may này thời gian dài như vậy cũng không có khai phát, nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là do giám đốc cũ của xí nghiệp may phản đối, theo lý mà nói, một cái xí nghiệp may cũ ở trung tâm thành phố, đó là một mảnh đất rất lớn, nếu có thể làm khai phát, thì đó là một chuyện rất tốt ..
Trong lúc Tưởng Văn Sơn còn nắm giữ thành phố Hồ Châu, thì Tưởng Hải Dương cũng đã muốn lấy cái xí nghiệp may này làm hạng mục địa sản khai phát, nghe nói lúc ấy còn liên kết với con trai của chủ tịch La Minh Giang là La Đông Thu, nhưng sau đó lão giám đốc của xí nghiệp may đi một chuyến lên Bắc Kinh, sau khi lão ta trở về thì không còn có người nào còn nói qua chuyện khai phát mảnh đất này nữa, cứ như vậy, để yên đó đến nay không dùng.
Trong đó nội tình bên trong mới dần dần rò rỉ ra, giám đốc xí nghiệp may là Hà Đại Khuê vào năm 1948 khi còn thiếu niên đã tham gia lực lượng giải phóng quân, vừa đầu quân thì đã theo một Sư trưởng làm liên lạc viên, thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, đến thập niên 60 thì Hà Đại Khuê trở thành chủ nhiệm xí nghiệp may của thành phố Hố Châu, mà sư trưởng giải phóng quân đương thời thì trở thành thành Tư lệnh phó quân khu của địa phương, nhưng trong thời kỳ cách mạng văn hóa lại bị đánh ngã, đưa về thành phố Hồ Châu, trong mười năm hạo kiếp gian khổ , cũng là nhờ một tay Hà Đại Khuê chiếu cố vị thủ trưởng này, cho đến cuộc cách mạng văn hóa kết thúc, lão thủ trưởng lại được trọng dụng, cho nên khi Hà Đại Khuê đí đến Bắc Kinh một chuyến, nói là các lãnh đạo thành phố Hồ Châu bên trên cấu kết, muốn đem xí nghiệp may bán đi làm bất động sản, lão thủ trưởng liền trực tiếp gọi điện thoại cho Tỉnh ủy, lúc ấy Tưởng Văn Sơn còn bị gọi về tỉnh bị chửi mắng một trận.
Từ đó, chuyện cái xí nghiệp may này cứ như vậy gác lại, ngay cả Triệu Khánh hổ là trùm tài phiệt tại thành phố Hồ Châu, cũng không dám cùng Hà Đại Khuê đối mặt, huống hồ là người khác, cho nên khi Tiêu Hồng đưa chuyện này ra, Thạch Aí Quốc không phải là bất mãn, mà là tức giận, rất rõ ràng là Tiêu Hồng bị người khác lợi dụng, nói cho cùng là muốn lợi dụng chức vị quyền lực của ông.
-Em có biết tình huống trước đây của cái xí nghiệp may này ra sao không?
Thạch Aí Quốc lạnh lùng hỏi.