CHƯƠNG 1139: ĐƯỜNG NHIÊN LÀ BÁO THÙ.
Đinh Nhị Cẩu lái xe đến thành phố Giang Đô dựa theo trên thông báo ghi địa chỉ địa điểm huấn luyện là học viện cảnh sát tỉnh Trung Nam,..
Vừa mới qua năm mới, học viên lục tục quay trởi lại học viện, Đinh Nhị Cẩu lái xe muốn chạy vào bên trong, nhưng bị cảnh sát bảo vệ ngăn lại, tuy xe của Đinh Nhị Cẩu cũng là xe cảnh sát, nhưng vẫn không vào được .
-Này đồng chí, tôi cũng là cảnh sát, tới đây huấn luyện, dàn xếp một chút đi.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Nói nhảm… nếu anh không phải cảnh sát , thì tôi đã bắt anh lại rồi, nhanh đi ra, phía đối diện là bãi đỗ xe, đây là trường học, không thể vào được..
-Không thể thương lượng một chút sao?
-Không …đi mau , đằng sau có xe đến kìa..
Cảnh sát bảo vệ không nhịn được nói .
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ, quay cửa kính xe xuống , đưa đầu ra nhìn phía sau bắt đầu chuyển xe, thì thấy phía sau xe hắn là một chiếc xe thể thao màu đỏ, Đinh Nhị Cẩu lui xe rất cẩn thận , sơ bị va chạm rồi lại gây thêm phiền toái,
Nhưng ngay trong lúc hắn nhô đầu de xe, thì cô gái bên trong xe thể thao thấy được đưa đầu ra ngoài là Đinh Nhị Cẩu, thoáng cái vui vẻ, đem mắt kiếng của mình tháo xuống, ném lên phía dưới tấm kính chắn gió, cười cười nhìn Đinh Nhị Cẩu chuyển xe, cho đến xe thể thao cùng xe của hắn song song, thì nàng bắt đầu lên tiếng.
-Này, vào trong trường không được à, hay là tôi mang anh vào …
Cô gái cao giọng hô .
Đinh Nhị Cẩu xe cao xe thể thao rất thấp, cho nên tuy Đinh Nhị Cẩu đã nghe được người nói chuyện, nhưng vẫn chưa thấy được người là ai, vì vậy cúi đầu vẫn nhìn không tới, cô gái chứng kiến bộ dáng tốn sức của Đinh Nhị Cẩu, nên dứt khoát xuống xe, ‘’ rầm ‘’ một tiếng đóng cửa xe lại, đứng ở bên cạnh xe thể thao nhìn Đinh Nhị Cẩu .
-Cô là . . .
Đinh Nhị Cẩu cũng nhìn thấy quen mặt, nhưng không nhớ đã gặp nhau ở đâu, cho nên nhất thời ngẩn người ra.
-Hừ…đúng là không nhớ rồi, xem ra bây giờ làm quan làm lớn, tầm mắt cũng cao, nên không coi tôi lọt vào trong mắt phải không?
Cô gái nói móc.
Cô gài vừa nói xong thì Đinh Nhị Cẩu liền nhớ ra rồi , không ngờ ở nơi này vậy mà gặp được nàng, chính là Ngô Nhật Lam, nhớ năm đó, chính hắn chở Trọng Hãi đến bệnh viện Giang Đô vấn an Trọng Phong Dương thì chạy quá tốc độ giao thông, bằng lái xe còn bị nữ cảnh sát giao thông nay thu giữ, cho nên khi Ngô Nhật Lam vừa nói xong với cái thần thái đó, thoáng cái khiến cho Đinh Nhị Cẩu nhớ tới nàng .
-Ha ha, cô Ngô so với trước kia càng thêm xinh đẹp, cho nên tôi vừa nhìn sơ qua đúng là không nhận ra được.
-Được rồi, miệng nói rất ngọt, anh đến nơi đây làm gì vậy?
-Đây không phải là đến huấn luyện ấy ư, nhưng cảnh sát bảo vệ cổng không cho tôi vào trong, đành phải đậu xe ở ngoài đối diện cổng…
- Ừ…mé đối diện là bãi đỗ xe của học viện cảnh sát. Đi thôi ..đi theo đằng sau xe của tôi, bọn họ nếu dám ngăn cản anh, thì tôi không phải là họ Ngô.
Tính tình Ngô Nhật Lam vẫn bốc lửa như vậy, không nói hai lời, lên xe lái về phía trước , xe thể thao phát ra gầm nhẹ một tiếng, cánh sát bảo vệ càng hoảng sợ :
-Ngô cảnh quan, đây là . . . ?
-Đằng sau là xe bằng hữu của tôi, làm cho hắn cái giấy chứng nhận ra vào..
Ngô Nhật Lam cũng chẳng thèm xoay người nhìn cảnh sát bảo vệ nói.
- Được rồi Ngô cảnh quan, không có vấn đề, đây là giấy thông hành.
Ngô Nhật Lam nói xong nhấn chân ga chạy vào, Đinh Nhị Cẩu chạy sát phía sau, cảnh sát bảo vệ chẳng những không có ngăn cản, rõ ràng còn chào hắn một cái, lại làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thán quan hệ xã hội này quá bất công, khắp nơi đều tràn ngập mối quan hệ ngầm ở bên trong ..
-Cám ơn, nhìn không ra ở nơi này cô rất có uy vọng..
Đinh Nhị Cẩu đi theo xe Ngô Nhật Lam, ngừng lại bên cạnh trong cái sân nhỏ đằng sau học viện cảnh sát.
-Trước đây tôi đã tốt ngiệp tại trường này, lúc chưa chuyển đổi qua học viện cảnh sát.
-À…cô cũng tới đây huấn luyện sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Đúng vậy .. không ngờ tới anh cũng tới đây huấn luyện, danh sách lần huấn luyện này không nhiều, tổng cộng chỉ có ba mươi người, ai cũng có mối quan hệ ở trên. À…tôi biết rồi… Chu Hồng Kỳ phải không, nhờ có cô ta giúp nên anh mới được đến đây bồi huấn đợt này ?
Ngô Nhật Lam thản nhiên nói.
-Nói cái gì vậy? Trong cục công an của tôi còn một đống chuyện lớn, tôi cũng không hiểu thấu, đột nhiên tự nhiên có một cái thông báo gọi tới..
Đối với cách hiểu của Ngô Nhật Lam mà nói, đây là Đinh Nhị Cẩu chỉ mượn lời nói dẫn lời nói mà thôi.
-Đừng nói là anh không biết tốt xấu gì cả, tôi nghe nói lần huấn luyện này là để dự trữ một nhóm cán bộ mới để bổ sung cho những cán bộ bị triệu khai, anh đừng có sĩ diện mà nói dối không biết gì, nếu không thích huấn luyện thì anh có thể lập tức quay trở về, cam đoan không người nào ngăn cản anh đâu..
Ngô Nhật Lam một bộ không tin lời hắn nói.
-Bà ngoại ơi, đây là chọn lựa mới được bồi huấn đó hả?
Đinh Nhị Cẩu thầm nói .
-Lảm nhảm cái gì đó , đi ah.
Ngô Nhật Lam nhìn lại Đinh Nhị Cẩu đang ngẩn người , hô.
-Được…được thì đi…
-Đúng rồi, nếu có thời gian, tôi sẽ nói cho anh tôi biết để tới tìm anh…
-Tìm tôi để làm gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Đương nhiên là báo thù, báo thù một cước năm đó, anh tôi nhớ rất kỹ đấy, chỉ là trở ngại kỷ luật trong quân đội, không thể đi đến Hồ Châu tìm anh, nhưng bây giờ nếu anh đã tới, nhất định là sẽ đánh lại một trận, mấy ngày tới anh cứ nghỉ ngơi thật khỏe một chút, mấy năm qua anh tôi cũng không có uổng công rèn luyện võ để gặp lại anh…
Ngô Nhật Lam cười nói .