CHƯƠNG 1152: LÀM VIỆC PHẢI XEM HƯỚNG GIÓ.
Hoa Cẩm Thành bực bội trở lại phòng làm việc của mình, hôm nay Thiệu Nhất Chu biểu hiện rất khác thường, chẳng lẽ bọn họ thật đã tìm được đối tác khác, nhưng mình là trùm ở đây, đối phương là ai mà gan to như vậy, ông nhận thức tại Hồ Châu này thật đúng là không có người nào dám cùng mình khiêu chiến, đương nhiên ngoại trừ Triệu Khánh Hổ, nhưng cho dù là Triệu Khánh Hổ thì hắn đối với mình ít nhiều gì cũng phải nể mặt, năm xưa Triệu Khánh Hổ tài chính gặp phải khó khăn, may mà có mình duỗi tay ra giúp, nếu không thì Triệu Khánh Hổ đã sớm ngay cả cặn bã cũng đều không còn để mà ăn rồi.
Cho nên nếu như Triệu Khánh Hổ muốn nhúng tay vào hạng mục này, thì Triệu Khánh Hổ cũng phải báo cho mình một tiếng nói, Hoa Cẩm Thành càng nghĩ càng buồn bực thấy không xong, vì vậy cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho Triệu Khánh Hổ hỏi một chút, nhưng chưa kịp gọi, thì điện thoại di động của mình lại là vang lên, xem là một số xa lạ, vốn không muốn nhận, nhưng lại nghĩ tới thái độ Thiệu Nhất Chu vừa rồi, nên tiếp nhận điện thoại xem như thế nào.
-Ông chủ Hoa phải không ? Tôi có việc muốn trao đổi với ông một chút, không biết ông có rãnh không?
Tiếng nói một người đàn ông trầm thấp.
-Anh là ai ? Chúng ta có quen biết không?
Hoa Cẩm Thành hỏi.
-Hình như là chưa quen biết đấy. Nửa giờ sau, chúng ta gặp mặt tại quán Cổ Nghĩa Hiên Trà, bàn về chuyện mảnh đất kia.
-Này …này. . .
Đối phương nói xong liền cúp điện thoại, không cho ông hỏi thêm điều gì .
Đỗ Sơn Khôi đang lái xe từ phía rất xa đi theo chiếc xe của Tưởng Hải Dương, hắn không phải chỉ quan sát phía trước, thỉnh thoảng còn nhìn qua kiếng chiếu hậu để ý động tĩnh phía sau, thời gian dần trôi qua phát hiện, rõ ràng còn có một chiếc xe khác đang theo dõi mình, vì vậy khi chiếc xe của Tưởng Hải Dương ngừng lại tại quán Cổ Nghĩa Hiên Trà, hắn không có dừng lại, mà là tiếp tục chạy về phía trước, rõ ràng là chiếc xe kia vẫn chạy sau lưng hắn, Đỗ Sơn Khôi lúc mới bắt đầu còn cho là mình phán đoán sai, nghĩ lầm người đi trên đường trở thành kẻ theo dõi xe của mình.
Nhưng khi hắn thắng gấp dừng ở ven đường, xe đối phương chẳng những không có dừng lại, trái lại nhanh hơn tốc độ, chạy lên gần ngang với xe của hắn, hắn xoay mặt liếc nhìn đối phương, cái nhìn này vừa thấy rõ khiến cho hắn cơ hồ là hồn phi phách tán, cùng lúc, đối phương cũng thắng gấp để cho xe song song với xe hắn, cái kiếng xe bên tay lái phụ hạ xuống, chỉa ra khẩu súng ngắn K54 hướng về phía Đỗ Sơn Khôi.
Đỗ Sơn Khôi nhờ có đã từng đi lính, phản ứng khá nhanh, với lại lúc vừa mới dừng lại, hắn vẫn không tắt máy, nhờ vậy mới có thể nhanh chóng đạp ga cho xe phóng tới trước, ngay lúc dúng nổ, viên đạn sướt qua, ngay trong lúc chớp nhoáng này, hắn nhìn thấy đối phương nhưng đáng tiếc là đối phương trùm kín đầu, chỉ chừa có hai con mắt ở bên ngoài , nên hắn nhìn không ra người kia là ai.
Đỗ Sơn Khôi cũng không liều mạng chạy quá nhanh ở phía trước, nhưng phía sau chiếc xe kia cũng không có truy đuổi, mà đến đầu đường kế tiếp thì quẹo cua chạy mất dạng.
…………………………………………………………………………………………….
-Này, là anh đây , chắc rằng cậu phải quay trở về rồi. . …
Đỗ Sơn Khôi gọi điện thoại nói cho Đinh Nhị Cẩu biết .
- Việc này … anh từ từ không nên gấp, em lập tức gọi cho Lưu Chấn Đông, cho cảnh sát toàn thành phong tỏa, có thể là Cát Hổ , không ngờ hắn còn dám lộ diện tại Hồ Châu, ngay bây giờ em chưa thể quay về ngay được, hay là chuyện theo dõi Tưởng Hải Dương cùng Tiêu Hồng anh tạm gác lại đi…
Đinh Nhị Cẩu thở dài nói .
-Tình huống mới nhất là Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu không những gặp Thiệu Nhất Chu, mà vừa rồi còn thấy Hoa Cẩm Thành, xem ra giống như là cậu đoán vậy, Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu cũng muốn tham dự hạng mục này , nhưng về phần bọn họ trao đổi cái gì, thì anh không biết.
Đỗ Sơn Khôi nói.
-Ừ, em biết rồi, việc trao đổi là gì anh không cần phải để ý đến, nhưng anh phải cẩn thận một chút, dường như đối phương đã phát hiện ra anh theo dõi bọn họ, chuyện này tốt nhất vẫn là chờ đợi, bất luận như thế nào, an toàn của anh là quan trọng nhất.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Anh biết rồi, chắc phải đổi chiếc xe, chiếc xe này bọn chúng đã biết, theo suy đoán của anh là bọn chúng đang ở từ một nơi bí mật nào gần đó, từ nay về sau anh ân nấp trong tối là được, xem thử ai có thể đùa ai, anh nhất định phải tìm được tên nổ súng kia, mẹ kiếp .. dám nổ súng với anh, hắn đúng là không muốn sống nữa rồi.
Đỗ Sơn Khôi xuất thân từ lính trinh sát đặc biệt, lần này hắn thật sự căm tức.
- Được rồi, để em gọi cho Phong Minh Đào chuyển tới tài khoản của anh tiền mua xe, nếu không đủ cứ nói với em là được.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Chỉ trong chốc lát, cảnh sát toàn thành triễn khai, bên ngoài phố xe cảnh sát hú còi chạy lui tới, lúc này Hoa Cẩm Thành đang ngồi đối diện với Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu, nhìn thấy bên ngoài khắp nơi xe cảnh sát loạn xạ, không khỏi nhìn qua Tưởng Hải Dương ngồi đối diện.
Đối với thằng Tưởng công tử này, ông quá quen thuộc, những năm trước không ít lần phải chia lại cho hắn chỗ tốt trong tay của mình, nhưng mình phải nhịn, nhưng bây giờ ngươi tưởng còn làm trùm ở đây sao ? Còn tưởng Hồ Châu này là nhà của ngươi nhà ư, Hoa Cẩm Thành trên mặt lộ ra thần thái bướng bỉnh ngạo mạn.
-Ông Hoa , chúng ta cũng quen biết đã lâu, tôi đi thẳng vào vấn đề hôm nay, tôi muốn mảnh đất kia, ông không cần tham dự vào, như thế nào đây?
Tưởng Hải Dương đủ thô bạo, mới mở miệng, liền đem lời nói ấn định rồi, không cho người có bất kỳ phản bác nào .
-Hải Dương a, chúng ta coi như là quen biết đã lâu đi, thời điểm trước kia, tôi nhớ không lầm cũng đã không ít lần chiếu cố đến cậu, có phải bây giờ lông cánh cứng cáp rồi, muốn từ trong miệng của tôi giành ăn phải không?
-Ông Hoa cứ nói đùa, ông không phải là không biết thời thế, chúng ta cùng làm, nếu ông có tổn thất gì thì cứ nói, tôi bồi tiền cho ông..
Tưởng Hải Dương cười cười nói .
-Miễn đi , việc buôn bán của mình, tôi tự muốn mình làm, không muốn người khác nhúng tay vào, cho nên dù là tôi không làm được mảnh đất kia, tôi cũng không cùng người khác hợp tác.
Hoa Cẩm Thành biến sắc nói ra .
-Là vậy sao, vậy còn chuyện hợp tác bên công ty Nhất Chu địa sản thì sao?
Tưởng Hải Dương hỏi.
-Không mượn cậu xen vào, cậu cứ làm tốt chuyện của cậu đi, Hải Dương tôi khuyên cậu một câu, làm việc phải xem hướng gió, nếu như hướng gió thổi tới không đúng , rất dễ dàng bị sặc chết đấy.
Hoa Cẩm Thành cũng không phải là cây đèn đã cạn dầu, cho nên đối đáp lại rất là cứng rắn. .
-Ha ha, thật sao? Tôi chỉ sợ là đến lúc đó tôi không có bị sặc chết, mà ngước lại chính ông Hoa không về nhà được nữa, đó mới là chuyện phiền toái đấy, ông có biết vì sao hiện giờ trên đường nhiều cảnh sát như vậy không?
Hoa Cẩm Thành cũng muốn biết, nhưng không nói ra, chỉ nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ .