– Được rồi, làm theo cách này thì thật tốt quá, vậy thì hôm nay em sẽ rời khỏi thôn, tầm ngày mai có thể chị nơi đó, chị giúp chúng em có cuộc hẹn với mấy người ở các công ty làm nước trái cây, tranh thủ gặp mặt sớm, em mang theo một ít hàng mẫu để họ xem!
Đinh Nhị Cẩu vừa nghe qua rất là hưng phấn, tiếp cận kênh truyền thông đây là những cách hắn chưa có từng làm, nhưng đã có một lần tình cờ nhìn thấy qua ở tivi đang quảng cáo về việc củ cải trắng bị tồn đọng khó bán rồi, luôn cả khoai tây nữa, nhưng đó là ở trên tivi truyền phát tin tức, đâu phải ai cũng có thể tiếp xúc được những người trực tiếp ở công ty sản xuất, hắn chưa có từng nghĩ qua chính mình sẽ liên lạc được với bọn họ, cho nên chưa từng có nghĩ tới phương án này.
– Tốt lắm, chị nhất định sẽ ở khách sạn chờ em!
Câu này Dương Phụng Tê nói với giọng rất thấp, nhưng Đinh Nhị Cẩu rõ ràng nghe được trong giọng nói của cô tràn ngập ý dâʍ đãиɠ, đối với chuyệnnày, Đinh Nhị Cẩu chỉ có thể là tỏ vẻ im lặng không ý kiến.
Đinh Nhị Cẩu cúp điện thoại, đơn giản nói sơ qua câu chuyện cho Lưu Hương Lê nghe, Lưu Hương Lê bình thường dáng điệu rất là mạnh mẽ, nhưng khi gặp phải phương án bán lê đột ngột như thế này, cũng thật là bất ngờ bối rối.
– Cái đầu của cậu giờ ra sao rồi!
– Không sao, thỉnh thoảng bị như thế…
Đinh Nhị Cẩu sợ Lưu Hương Lê phát hiện ra vừa rổi chỉ là giả bộ nên lấp liếm cho qua mà tập trung sự chú ý của Lưu Hương Lê về việc bán lê.
– Vậy là tôi cùng đi với cậu à?
Lưu Hương Lê có chút lo lắng hỏi.
– Đó là dĩ nhiên, chị là chủ nhiệm thôn Lê Viên, vậy ai là đại diện cho thôn Lê Viên đây, với lại nếu ký được hợp đồng bán lê, chị không ký thì ai ký đây?
– Nhưng … nhưng tôi cũng chưa từng rời khỏi địa phương đi xa như vậy, nhưng không đi không được, hay là nói với bọn họ nếu muốn mua lê thì họ tới đây đi!
– Trời đất, chị Hương Lê! Bây giờ là thời buổi kinh tế thị trường, hàng hóa người mua, người bán đầy dẫy ra, bây giờ nếu có thể bán được lê là mừng lắm rồi, nói không chừng còn có thể bán được giá tốt, nếu chị không đi, thì việc bán lê này tôi này sẽ bỏ mặc, chị muốn làm sao thì làm, tôi đây hao tổn tâm trí giúp chị liên hệ được là tốt lắm rồi, chị còn lừng chừng không muốn đi gặp bọn họ!
Đinh Nhị Cẩu làm bộ bất mãn không vui.
– Chủ nhiệm Đinh, tôi không phải là ý đó, thôi để chuyện này, tôi cũng phải cùng với các cán bộ trong thôn thương lượng một chút đã!
– Ừ các người mau thương lượng đi thôi, tôi sẽ chờ trong hai giờ nữa , bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Khấu Đại Bằng chủ tịch xã, nhờ giúp đỡ cho tài xế Sơn Khôi chở chúng ta đi nhà ga của thành phố Bạch Sơn!
– Được..được chờ tôi một chút!
Lưu Hương Lê vội bước như chạy đến thông báo họp gấp, qua chiếc loa phóng thanh của ủy ban thôn, họp về chuyện bán lê!
Nghe trong giọng nói của cô lộ ra đầy sự vui mừng vẫn chưa có hoàn toàn phục hồi .
Trong khi Lưu Hương Lê đi thông báo họp, Đinh Nhị Cẩu liền gọi điện thoại cho Kha Tử Hoa .Tuy rằng cùng một lớp huấn luyện ở trường cảnh sát, nhưng không thể không nói, thằng Kha Tử Hoa này đúng là may mắn, sau khi huấn luyện xong, tất cả mọi người, bao gồm luôn cả Đinh Nhị Cẩu, ai đang công tác ở đâu thì về lại chỗ đó, chỉ duy nhất Kha Tử Hoa không biết dùng quan hệ như thế nào, đàng hoàng ở lại thành phố Bạch Sơn công tác, đã vậy còn lại thăng một cấp, bây giờ là đồn phó công an tại nhà ga của thành phố Bạch Sơn.
Người khác có lẽ không biết là bên trong chuyện gì xảy ra, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì biết, nhất định là Thành Công dùng mối quan hệ với quan chức lãnh đạo ở thành phố Bạch Sơn, mới đưa được Kha Tử Hoa từ trong huyện điều công tác đến thành phố Bạch Sơn, quan hệ của hai người bọn họ rất thâm sâu.
– Bạn học cũ, có chuyện nhờ giúp một tay nha!
Vừa kết nối điện thoại, Đinh Nhị Cẩu liền trực tiếp muốn Kha Tử Hoa hỗ trợ.
– Ha ha, thằng nhóc này, từ khi trở về nhà, thì giống như là mất tích, bây giờ từ chổ nào bỗng nhiên nhô ra?
Ngồi trong văn phòng, Kha Tử Hoa hai chân bắt chéo, cầm điện thoại di động tán chuyện với Đinh Nhị Cẩu.
– Hừm chuyện dài khó nói qua điện thoại hết, ước chừng buổi tối tôi sẽ tới chỗ của anh đó, nhờ anh mua giúp cho tôi hai vé xe lửa đi Thượng Hải, loại giường nằm, ừ đúng, trong đêm nay là đi ngay, có gì gặp mặt trò chuyện tiếp nhé, tôi đang chuẩn bị họp!
Chút chuyện nhờ vả này đối với phó đồn trưởng nhà ga, thì dễ đơn giản như là đi toilet mà thôi, dĩ nhiên đừng có bị táo bón phải kéo dài lâu hơn một chút!.
Thật ra thì bọn họ đều là nằm trong hệ thống cảnh sát, hơi có động tỉnh gió thổi, cỏ lay liền sẽ truyền đi rất xa, chuyện nghi ngờ vụ án mạng dính líu đến Đinh Nhị Cẩu ở tại huyện Hải Dương đã sớm bị đám đồng học trước kia tại trường cảnh sát huấn luyện truyền khắp, đương nhiên, Kha Tử Hoa cũng biết, nhưng hắn vẫn không có e ngại mà cắt đứt liên lạc cùng với Đinh Nhị Cẩu, con người Kha Tử Hoa sống rất thực tế, nếu không có mối quan hệ lợi ích, hắn sẽ không màng tới, huống hồ là Đinh Nhị Cẩu chẳng là gì cả! Nhưng Thành Công lại có ý nghĩ khác hắn, Thành Công cho rằng Đinh Nhị Cẩu là ngọc trong đá, sẽ có ngày lộ ra bên trong là khối ngọc có giá trị, nên khuyên Kha Tử Hoa cứ giữ mối quan hệ, rồi sẽ có ngày lợi dụng được thành quả.
Đỗ Sơn Khôi vẫn như trước lái xe rất cẩn thận, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở vị trí kế bên tài xế thỉnh thoảng cùng hắn nói chuyện, còn Lưu Hương Lê với vẻ mặt ngưng trọng hơi căng thẳng ngồi ở ngồi phía sau lên, đến bây giờ mọi chuyện đều giống như là ở trong một giấc mơ vậy, một thằng nhóc hôm qua mới vừa đến thôn Lê Viên mà mình không có cảm tình gì cả , vậy mà hôm nay mình lại cùng với hắn đi Thượng Hải bán lê, phía sau thân phận hắn là gì, tại sao hắn lại quen biết người ở thành phố Thượng Hải, vì sao bạn bè của hắn có thể dễ dàng như vậy, giúp mình đi liên hệ với người những ờ công ty sản xuất trái cây lớn, những việc này đối với người bình thường thì sẽ không hề dễ dàng thực hiện được, cô lại mới phát hiện được vào lúc sáng sơm nay, thằng nhóc này có cây ƈôи ŧɦịŧ quá khổng lồ, cô đã đánh giá quá thấp gã nhóc này rồi.
Đinh Nhị Cẩu luyên thuyên nói chuyện, nhưng Đỗ Sơn Khôi vẫn ngồi chăm chú, hai tay cầm vô lăng tập trung tinh thần tiếp tục việc lái xe, Đinh Nhị Cẩu hướng ngoài của sổ xe nhìn thoáng qua, mé trước cách xe tầm hai thước chính là vực sâu vạn trượng, thảo nào Đỗ Sơn Khôi không dám có chút sơ sẩy.
– Con đường này nên sửa rộng ra một chút, nếu không chắc ở đây đã xảy ra không ít chuyện!
Đinh Nhị Cẩu lẩm bẩm.
– Con đường này, hàng năm đều có người chết, từ trong thôn đi ra bằng máy kéo hoặc là xe cải tiến, thỉnh thoảng bị tuột rơi xuống, nhẹ thì trọng thương, nặng thì xe hư người chết, nhưng đâu có ai chịu tu sữa, lãnh đạo trên trấn thì lâu lắm, cả năm họa may có một lần ghé qua, khó khăn con đường xui xẻo này vẫn là dân chúng trong thôn chịu!
Lưu Hương Lê giọng nói bất bình, vốn Đinh Nhị Cẩu không muốn nói chuyện này ra, nhưng không nghĩ tới Lưu Hương Lê đã bực bội thốt ra lời.
– Sửa đường là cần phải có tiền, trấn Lâm Sơn làm gì đâu mà có dư tiền, tiền lương phát ra cho nhân viên công vụ với bên giáo viên trường học còn thừa lại không được mấy, ở thôn này lại không phải là công viên giải trí gì, không có biện pháp rồi, không riêng gì nơi này, mà ở chỗ khác, nếu giống như vậy cũng đành chịu thua thôi!
Tuy rằng Đinh Nhị Cẩu đang là một nhân viên chính phủ công tác, nhưng trong lời nói cũng chất chứa bất mãn nhà nước, đây là phát xuất từ nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Hiển nhiên, Lưu Hương Lê cho rằng Đinh Nhị Cẩu nói là lời thật lòng cũng bất mãn, cho nên dọc trên đường đi hai người nói chuyện rất nhiều, thực tế, Đinh Nhị Cẩu cũng không phải hoàn toàn là một kẻ hồ đồ lưu manh, từ khi bắt đầu làm đội viên liên phòng, hắn liền si mê xem báo, trong đồn cảnh sát có nhiều nhất là báo công an vá báo pháp luật, còn nơi Khấu Đại Bằng làm thì có nhiều báo nhân dân hoặc thông tấn xã nhật báo, cho nên từ trên báo hắn học thêm được không ít kiến thức.
Thế cho nên khi cùng với Lưu Hương Lê bàn đến việc phát triển những thôn vùng núi này, hắn còn phân tích được rõ ràng nguyên nhân, làm lái xe Đỗ Sơn Khôi cũng không nhịn được, muốn quay đầu nhìn thằng nhóc chủ nhiệm thôn Lê Viên này, khi nào thì kiến thức trở nên phong phú đa tài, biết cả nói chuyện về kinh tế nữa chứ, thật ra tất cả là do Đinh Nhị Cẩu đọc được trên các bài báo phân tích ra, hiện tại chẳng qua là lập lại trên báo mà thôi, về phần hắn có thấu hiểu hay không đó là một chuyện khác, tóm lại, có nổ thì cũng vừa phải, đừng có quá mạnh văng miểng khắp nơi, đây cũng là nghệ thuật nói chuyện.
– Chủ tịch Khấu có nói, nếu thật là em có thể đem lê của thôn Lê Viên bán được, khi trở về, còn có phần thưởng cho riêng em đó!
Đỗ Sơn Khôi nhỏ giọng nói.
– Thật sao? Có khi nào chủ tịch sẽ cho em làm bí thư kiêm chủ nhiệm của thôn?
Đinh Nhị Cẩu vừa nghe qua, tinh thần liền tỉnh táo.
– Anh cũng không biết, đây là năm ngàn đồng của chủ tịch đưa, coi như là lần này là công tác phí để hoạt động, nhưng anh dự đoán sau này nếu lê bán được sẽ trừ lại tiền bán lê!
– Dựa vào cái gì mà trừ tiền lê nha, em ở thôn đã không có công tác phí hoạt động rồi, giờ đưa có năm ngàn đồng thì tính ra trên trấn còn thiếu nợ lại em công tác phí hoạt động ở thôn rồi, anh trở về thì cứ nói như vậy, nếu chủ tịch xã không đáp ứng, em trở về sẽ đi tìm ông ta tính toán!
Đinh Nhị Cẩu rất bá đạo tiếp nhận tiền, ngay ký nhận cũng không chịu ký tên, làm Đỗ Sơn Khôi bất đắc dĩ cũng chẳng làm gì được.
Sau khi đến nhà ga của thành phố Bạch Sơn, Đỗ Sơn Khôi quay về, Đinh Nhị Cẩu mang theo Lưu Hương Lê đi đến đồn cảnh sát nhà ga lấy vé, Lưu Hương Lê không muốn đi vào trong, nên đứng lại chờ ở ngoài cửa.