CHƯƠNG 1171: AI NÓI CHỊ KHÔNG QUAN TÂM.
-Chị gần đây thường xuyên thức đêm hay sao vậy ? Em thấy sắc mặt chị không được tốt.
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Đúng vậy, gần đây tập đoàn có nhiều việc, thức đêm là chuyện thường, ngày trước chị nói em giúp chị, thì em không đi, bây giờ biết thương chị thì đã muộn .
Dương Phụng Tê nói.
-Ặc… chị không biết sao, xa cách mới nhớ nhau nhiều, nếu em cứ ở trước mắt chị lắc lư, không chừng giờ chị đã sớm thấy chán em rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Um.. nói cũng đúng, cho chị chút đường phèn vào tách trà, để giảm nhiệt, gần đây hỏa khí trong người chị rất lớn.
Dương Phụng Tê nói .
-Vì chuyện làm ăn à? Đúng rồi .. lần này chị tới đây làm gì, em đây có nghe chị nói muốn đầu tư tại Giang Đô đâu?
-Trước kia thì không có, nhưng bây giờ thì khác, lần này tớ đây là muốn đăng kí một cái công ty tại Giang Đô, dùng danh nghĩa đầu tư tại tỉnh Trung Nam, một phương diện để kiếm tiền, một khía cạnh khác đương nhiên là tạo tiếng vang cho người khác đấy..
Dương Phụng Tê nói ra .
Đinh Nhị Cẩu nghe không hiểu gì, đúng lúc này phục vụ viên bắt đầu dọn thức ăn lên, vì vậy ngậm miệng không hỏi, đến lúc phục vụ viên đi rồi, Đinh Nhị Cẩu hỏi .
-Em nghe không hiểu gì cả, chị nói tạo tiếng vang là có ý gì?
-Nếu như chị không lầm, nơi đây vừa có chủ tịch tỉnh mới chứ?
Dương Phụng Tê đưa chén tới, nhận lấy thức ăn Đinh Nhị Cẩu gắp bỏ vào, nói ra .
-Đúng vậy, chuyện này có quan hệ gì với chị?
Đinh Nhị Cẩu vừa mới hỏi xong, liền biết Dương Phụng Tê nói tiếng vang là có ý gì .
-Chị tới đây là vì ông ấy đấy, hết cách rồi, mặc dù là tiền tài đầu tư, nhưng vấn đề chính là đầu tư cảm tình đấy, cái này cũng là vì còn nợ người ta nhân tình.
Dương Phụng Tê nói .
-Vấn đề này quan hệ với ai?
Đinh Nhị Cẩu chưa thông lắm hỏi.
-Lương Văn Tường người này vẫn có thể xem ra là một quan viên chính phái, thật sự là ông ta không có hi vọng chúng ta sẽ tới, nhưng chính bản thân ông ta cũng biết, hiện tại tỉnh Trung Nam đang thiếu sự đầu tư từ bên ngoài đến đây, nếu chúng ta tới đầu tư, lợi nhuận là phụ, vấn đề chính là cha của chị thiếu ông ta một cái nhân tình.
-Cha chị thiếu nợ nhân tình Lương Văn Tường, không thể nào đâu, huống hồ Lương Văn Tường lâu nay vẫn luôn công tác trên trung ương, chẳng lẽ ông ta . .
-Chính xác không phải là ông ta, mà là đại ca của hắn, ngày xưa công ty đầu tư Bàn Thạch chứng khoán tại trên thị trường bị một vài vấn đề, nếu không nhờ đại ca của ông ta kịp thời xuất thủ, thì cũng có thể bây giờ không có công ty đầu tư Bàn Thạch, cho nên cha của chị lên tiếng, chỉ cần Lương Văn Tường còn công tác tại tỉnh Trung Nam một ngày, thì dùng tiền bạc ủng hộ ông ta không thành vấn đề, chúng ta phải hết sức nỗ lực, cho dù là không có lợi nhuận một phân tiền cũng phải giúp cho ông ta tạo được tiếng vang, mặc dù không phải là ý tứ của đại ca Lương Văn Tường, nhưng làm người thì phải biết đạo lý cách sống.
-Um…em hiểu được, chị không an tâm cho nên tự mình tới đây bố trí?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Em nói không sai, công ty đầu tư Bàn Thạch tuy có tiền, nhưng những số tiền kia đều là của cổ đông, chị vì ích lợi của cổ đông nên tự đứng ra phụ trách, nếu không thì danh dự công ty đầu tư Bàn Thạch coi như xong rồi khi đến đầu tư một nơi như thế này.
-Vậy chị có tính toán gì chưa?
Đinh Nhị Cẩu gật đầu, báo ân cũng không phải là không thể kiếm tiền, nếu đã tìm cách tăng thanh thế cho Lương Văn Tường, lại có thể kiếm tiền, vậy thì vẹn toàn đôi bên rồi.
-Chị có ý định đăng kí một công ty địa ốc, khai thác bất động sản, em thấy thế nào?
Dương Phụng Tê ăn một miếng cá, hỏi.
-Vâng…em thấy được, làm một quan viên địa phương mà nói, lập thành tích thì không ai qua được việc sửa đường cùng xây dựng công trình thành thị, mấy năm trước thì thịnh hành xây dựng quảng trường, động một chút là mấy chục hecta tính ra tiều tốn quá nhiều tiền, nhưng việc cải tạo các khu nhà ổ chuột xây dựng mới vẫn được rất nhiều quan viên ưa chuộng đấy, em thấy được, vấn đề này cũng phù hợp với Lương Văn Tường đang hiện tại thực tế cần cải tạo làm mới thành phố Giang Đô từng bước.
-Haha.. chị đã nói rồi, cái đầu của em cũng không tệ lắm, chị cũng có suy tính như vậy.
-Có phương án cụ thể chưa?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Phương án thì cần phải phù hợp tương xứng cùng quy hoạch của thành phố, hiện giờ chị chưa có nghĩ ra biện pháp tốt nào, trước tiên cứ đăng ký tên công ty rồi tính sau.
-Vâng… nhưng nếu muốn cải tạo xây dựng các khu phố cũ của Giang Đô, nếu không có sự ủng hộ của quan viên chánh phủ địa phương Giang Đô thì cũng không được, chị và lãnh đạo thành phố Giang Đô có quen biết sao?
-Đã có chủ tịch tỉnh Lương Văn Tường ủng hộ, lãnh đạo thành phố Giang Đô dám phản đối sao ?
- Cũng chưa chắc, vì bí thư thành ủy Giang Đô là thường ủy Tỉnh ủy, không thể chủ quan, em thì cũng có quen biết với con gái của bí thư Giang Đô, nếu như cần, em có thể vì chị mà tính toán..
-Ồ? Vậy sao …con gái của bí tư thành ủy Giang Đô, có xinh đẹp không?
Dương Phụng Tê mặt lạnh hỏi.
-Ha ha, đứng đề cập đến chuyện đó, chị không biết đâu, cũng nhờ đánh nhau mà quen biết a, để có gì em giới thiệu cho hai người quen biết thì được rồi.
Đinh Nhị Cẩu biết rõ, việc này càng giải thích càng rối, còn chi bằng đem hai người giới thiệu nhận thức để chứng tỏ trong nội tâm mình không có quỷ...
-Thật sự?
Dương Phụng Tê bán tín bán nghi nói.
-Việc này có gì mà nói nói dối. Hơn nữa chị cũng biết em có mấy người đàn bà rồi, chị cũng đâu có quan tâm đến đâu, đúng không?
-Ai nói chị không quan tâm, nói cho em biết, không nên làm thêm những chuyện ngổn ngang với đàn bà nữa, chị sợ bị nhiễm bệnh đây này.
Dương Phụng Tê mắt liếc Đinh Nhị Cẩu nói.
-Ui… chị à…đừng đem mấy chuyện bẩn thỉu không tốt như vậy gán ghép cho em chứ, dù sao em cũng là một người cảnh sát nhân dân, chị không thể có suy nghĩ đem em hướng lên trên cao thượng một chút sao?
-Phì.. em mà tốt à.. chị cho em biết, nếu quả thật muốn thay đổi khẩu vị, trong công ty chị còn nhiều cô gái mà, chỉ cần em chọn trúng, nói cho chị biết, chị giải quyết cho em liền, ngàn vạn lần không nên đi ra ngoài làm những chuyện...bậy bạ kia, biết không? Nếu để cho chị biết dù một lần, chị không để yên cho em đâu.
Dương Phụng Tê bá khí bên cạnh nói .
Đối với những lời này của Dương Phụng Tê, làm cho Đinh Nhị Cẩu sửng sốt không có dám lên tiếng, không ngừng gắp thức ăn cho Dương Phụng Tê, nhưng cũng không thể ngăn chặn được miệng của Dương Phụng Tê, suốt trong thời gian kế tiếp, cơ hồ mang Đinh Nhị Cẩu ra đấu tố, có lẽ là thời gian rất lâu không gặp mặt hắn, cho nên Dương Phụng Tê hơi có nhiều lời .