CHƯƠNG 1190: MẠN CỦA CHÚNG TA QUÍ GIÁ HƠN.
-Chu Hồng Kỳ phóc cục trường công an Hồ Châu, bởi vì tôi đang huấn luyện , cho nên trong tất cả các vụ án trong cục đều là do cô ấy phụ trách, tôi dừng ở đây, còn các người gặp cô ấy thương lượng như thế nào đó là chuyện các người.
Đinh Nhị Cẩu nói xong khoát tay liền lên xe rời khỏi hiện trường.
-Này…này Đinh phó cục, đừng chơi như vậy chứ, các anh em đêm hôm khuya khoắt chạy ra đây, giờ không có chút nào chỗ tốt, hơn nữa việc này tôi đã báo cáo lên cục công an Giang Đô rồi, cậu chờ một lát hãy đi, trong lúc này có việc muốn hỏi cậu thì làm sao đây.
Tào Khắc Thanh ngăn cản Đinh Nhị Cẩu lại nói.
-Vậy được rồi, tôi ngồi trong xe đợi, bên ngoài đúng là trời đang lạnh.
-Được rồi ..
Tào Khắc Thanh bất đắc dĩ nói .
Đỗ Sơn Khôi đứng ở đàng xa nhìn xem nơi này xử lý tình huống, đến khi Đinh Nhị Cẩu lên xe, liền gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu.
-Trường Sinh, cậu không sao chứ?
Đỗ Sơn Khôi hỏi, tuy thấy Đinh Nhị Cẩu không có việc gì, nhưng trong ấn tượng của Đỗ Sơn Khôi, đây là Đinh Nhị Cẩu lần đầu tiên gϊếŧ người, còn hắn ở trong quân đội đã từng gặp qua máu, còn Đinh Nhị Cẩu chưa có trải qua chuyện như vậy, cho nên hắn rất lo lắng cho Đinh Nhị Cẩu .
-Không có việc gì, xe của anh là lấy từ đâu ra vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Tôi mướn của một công ty taxi Giang Đô .
-Vậy là tốt rồi, đừng nên làm cho người ta hoài nghi đến trên người của anh nhé..
- Yên tâm đi, Trường Sinh, cậu thật sự không có việc gì?
-Không có việc gì đâu, nhưng lúc vừa mới nhìn thấy xác Cát Hổ thì có chút buồn nôn, lát sau chắc sẽ ổn thôi.
Đinh Nhị Cẩu cùng Đỗ Sơn Khôi không có gì giấu giếm với nhau, tuy cực hận Cát Hổ, nhưng dù sao đó cũng là một mạng người, cho nên trong lòng Đinh Nhị Cẩu vẫn là rất khó chịu .
-Ừ, đây là hiện tượng bình thường, trở về tìm miếng gừng ăn sẽ tốt hơn một chút , bảo trọng , tôi đi đây.
Đỗ Sơn Khôi nói.
-Vâng anh Đỗ, ngày mai anh về nhà nghỉ ngơi một thời gian ngắn đi, trong khoảng thời gian vừa rồi anh vất vả nhiều rồi.
-Không sao cả, rồi nói sau, có thời gian sẽ liên lạc lại.
Đỗ Sơn Khôi nói xong liền cúp điện thoại .
Đinh Nhị Cẩu trở lại khách sạn thì là hơn mười một giờ khuya rồi, nhưng khi gõ cửa phòng của Dương Phụng Tê, thì phát hiện nàng còn ở tại trong phòng họp, nên liền về thẳng gian phòng của mình, bây giờ hắn lới thấy, tâm lý của mình cũng không phải cường đại như mình tưởng tượng vậy .
Đứng ở tắm vòi sen dưới làn nước lạnh, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho lòng của hắn tạm thời yên tĩnh, mặc dù mình xấu rất nhiều chuyện, nhưng đêm nay cầm súng sát nhân, nghĩ lại vẩn còn mà sợ, nếu như viên đạn đối phương cũng như đạn của mình đồng dạng bay tới, mình có thể tránh thoát được không? Đây là ẩn số…
……………………………………………………………………………………..
-Vạn cục trưởng, vụ án này nhất định không thể giao cho Hồ Châu, đây là vụ án phát sinh tại trên đại bàn của chúng ta.
Tào Khắc Thanh đi theo đằng sau Vạn Hòa Bình nói ra .
-Ai , việc này không phải như cậu tự tính toán được, cũng không phải do tôi quyết định, là từ ở trên tỉnh…
Vạn Hòa Bình dừng bước lại chỉ lên trên cao. .
- Nhưng mà tại đây là địa bàn của chúng ta, đây không phải khinh người quá đáng sao, thằng Đinh Trường Sinh, cũng không phải là đồ tốt gì..
Tào Khắc Thanh tức hận nói ra .
-Tào Khắc Thanh.. nói cái gì vậy? Nếu còn nói hươu nói vượn, cậu xem tôi sẽ thu thập cậu như thế nào, vụ án này mặc dù đang trong khu trực thuộc của chúng ta, nhưng có phải là do chúng ta làm không? Hơn nữa nghe nói Cát Hổ đã ẩn báo tại Giang Đô không phải là mới đây, chúng ta đã làm được cái gì, không bắt được hắn, không phát hiện được đầu mối của hắn, tài nghệ của mình không bằng người, còn muốn tranh công với người ta, cậu thấy cậu đã có thể làm ra được gì?
Vạn Hòa Bình nhìn Tào Khắc Thanh không nể nang mắng ra .
Tào Khắc Thanh là do Vạn Hòa Bình mang theo lâu nay, có thể nói Vạn Hòa Bình chính là thầy là của hắn, từ trước đến giờ Vạn Hòa Bình thật đúng là không có mắng qua hắn giống như hôm nay, đây cũng là Vạn Hòa Bình gần đây thấy Tào Khắc Thanh rất là ương ngạnh, kiêu ngạo, cho nên mới mở miệng cảnh cáo .
-Vạn cục trưởng, tôi biết rồi, vậy coi như xong, vụ án này tôi cũng không để ý đến nữa..
Tào Khắc Thanh giận dỗi nói ra .
……………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu đêm nay không có đến gian phòng của Dương Phụng Tê, hôm nay Dương Phụng Tê bận rộn nhiều việc nên cũng rất mệt mỏi, hơn nữa hắn cũng không tâm tư gì, cho nên đi ngủ .
Nhưng đến nửa đêm hắn nằm mơ thấy Cát Hổ cầm súng truy đuổi hắn, thoáng cái liền giật mình thức giấc, sờ trên trán của mình thì đầy mồ hôi, cả thân thể đều bị ướt đẫm, đưa tay đem bàn đèn mở ra, hắn lấy chai nước, uống một hơi cạn sạch, thì cũng không ngủ lại được nữa .
…………………………………………………………………………………….
Tưởng Hải Dương sáng sớm đã bị La Đông Thu gọi đến, hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt La Đông Thu khó coi, nên khép nép nhìn xem La Đông Thu .
-Tối hôm qua đã xảy ra một chuyện, cậu có biết không? Là về Cát Hổ .
La Đông Thu thong thả hỏi.
-Không biết…xảy ra chuyện gì?
Tưởng Hải Dương cả kinh hỏi.
-Cát Hổ chết rồi, bị bắn chết, rất thảm.
La Đông Thu nói.
-Chết?
Tưởng Hải Dương trong nội tâm buông lỏng, hắn không sợ Cát Hổ chết, nhưng lại sợ Cát Hổ bị tóm, tại vì nếu Cát Hổ đã bị bắt, thì ngay lập tức Tưởng Hải Dương chắc chắn sẽ phải chạy trốn.
-Ừ, tôi cũng có mối quan hệ bên cảnh sát, đã xác nhận, trong lúc Cát Hổ theo dõi Đinh Trường Sinh bị hắn phát hiện, hắn không có nổ súng cảnh cáo như theo luật, mà bắn thẳng vào Cát Hổ, ba phát súng lấy mạng, thủ đoạn rất là độc ác, thằng Đinh Trường Sinh thật đúng là người không dễ chọc, cho nên về sau cậu tận lực né mặt Đinh Trường Sinh đi, đừng có gây chuyện với dân liều mạng như vậy.
La Đông Thu nói .
-Nếu chuyện này nói như vậy, chẳng lẽ để cho hắn muốn làm cái gì thì làm sao?
Tưởng Hải Dương nói.
-Hải Dương…cậu phải nhớ kỹ, đời cha của chúng ta là cầu quan, nhưng đến đời của chúng ta thì khác rồi, chúng ta chỉ cầu tài, mạng của chúng ta so với hắn để kiếm tiền thì quí hơn nhiều, hiểu chưa? Tôi cũng nói thật, từ cái đêm đó khi Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng cho người theo dõi Đinh Trường Sinh đấy, nhưng bây giờ người này cũng mất liên hệ không thấy tăm hơi đâu cả, cậu nói trong chuyện này có xảy ra chuyện gì không?
La Đông Thu hỏi.
-Về chuyện này… tôi không biết.
Tưởng Hải Dương ngơ ngác nói, chẳng lẽ người của La lão đại cũng đã bị Đinh Nhị Cẩu làm thịt rồi ?