Đinh Nhị Cẩu tuy không phân tâm, nhưng vẫn hoảng sợ, biết rõ trong tay mình chỉ là một cành khô mà thôi, còn trong tay đối phương thì lấp lánh đích thực là một thanh kiếm, nếu bị chọc vào trên người, nhất định là sẽ có một lỗ thủng đấy.
Tuy biết rất rõ ràng là nàng xảo trá, nhưng xảo trá như vậy thật đúng là để cho Đinh Nhị Cẩu mở mang kiến thức, bây giờ có muốn lui thì cũng không thể nào được, bởi vì Tửu Tinh Huệ Tử đã như là một con rắn phóng tới.
Đinh Nhị Cẩu vừa đánh vừa lui, nhưng khi thối lui đến mức cuối cùng, hắn mới bắt đầu chú ý tới, nơi này nhìn thì tương đối bằng phẳng, nhưng khi đi ra ngoài hơn 10m, thì bên ngoài đã là sườn núi, đối với hắn mà nói, địa hình hắn hoàn toàn không quen thuộc, khu vực là Tửu Tinh Huệ Tử chọn, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đã không thể lui được nữa, Tửu Tinh Huệ Tử âm hiểm cười cười, hai tay giơ kiếm, tiếp tục đâm tới về phía Đinh Nhị Cẩu, không thể không nói, với công phu của Tửu Tinh Huệ Tử, Đinh Nhị Cẩu cũng không có thời gian để móc súng ra, vì thân pháp Tửu Tinh Huệ Tử thật là nhanh.
Cho nên Đinh Nhị Cẩu vẫn phải dựa vào cành khô trong tay, cho nên lúc Tửu Tinh Huệ Tử một kiếm đâm tới Đinh Nhị Cẩu, chuyện không ngờ đã xảy ra, Đinh Nhị Cẩu lợi dụng cành khô, dùng cành khô làm điểm tựa toàn thân mình chèo chống, cành khô điểm trên mặt đất, mà thân người của hắn thì mượn nhờ cành khô nhảy lên, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích trí mạng của Tửu Tinh Huệ Tử.
Đúng lúc này cành khô không chịu nổi trọng áp, “ rắc..” một tiếng gảy thành hai đoạn, đối với Đinh Nhị Cẩu cành khô đứt gãy vô tình làm cho Tửu Tinh Huệ Tử bước vào bên bờ sinh tử, bởi vì nàng dùng sức quá mạnh, cho nên trọng tâm thoáng cái trì lại không được, thân hình liền vọt tới bên sườn đồi.
Tuy Tửu Tinh Huệ Tử kịp thời thu thân, nhưng đôi chân vẫn tới bên cạnh sườn đối, cùng lúc đó, tuy đôi chân đứng vững, nhưng theo lực quán tính, trên người của nàng còn nghiêng về phía trước, hướng về phía sườn đồi cắm xuống .
Tuy Đinh Nhị Cẩu hận muốn để cho Tửu Tinh Huệ Tử té xuống ngã chết, nhưng dù sao thì nàng cũng là theo chân mình tới đây, nếu là xảy ra điều gì sơ sót, thì mình vẫn phải là người chịu trách nhiệm, nhất là Tửu Tinh Huệ Tử còn là một người Nhật, chỉ sợ mình sẽ bị cuốn vào ở bên trong tranh chấp về vấn đề ngoại giao, đương nhiên đây là ý nghĩ về sau , lúc này theo bản năng, Đinh Nhị Cẩu sau khi hạ xuống đất, kịp dùng một tay kéo lại mắt cá chân của Tửu Tinh Huệ Tử.
-Mau đở tôi lên.
Cúi đầu nhìn phía dưới hơn 10m dốc đá , Tửu Tinh Huệ Tử sợ xuất mồ hôi lạnh cả người, cũng may là được Đinh Nhị Cẩu kéo lại nếu không rơi xuống rất có thể bị té chết .
-Đợi chút…chờ một chút, tôi đổi tay mỏi cái đã.
Đinh Nhị Cẩu đã ngồi dưới đất kéo nàng lại, nhưng là vì để trừng phạt người đàn bà này không biết trời cao đất rộng, cứ thế mà níu mắt cá chân Tửu Tinh Huệ Tử lại, để cho nàng ngược đầu đổ hơn một phút đồng hồ .
Tuy Tửu Tinh Huệ Tử mặc quần áo, nhưng cái áo không có nhét vào trong quần, vì vậy, cái áo của Tửu Tinh Huệ Tử theo lực hút rủ xuống phía dưới, lộ ra đôi bầu vú to tròn dưới cái nịt áo màu xanh, lọt vào đến trong tầm mắt Đinh Nhị Cẩu, là da trắng như tuyết đẹp mắt, nhưng lúc này hắn không có tâm tư thưởng thức..
-Anh chậm chạp quá vậy, nhanh lên ah.
Tửu Tinh Huệ Tử ở dưới, mặt cố gắng ngẩng đầu muốn nhìn Đinh Nhị Cẩu đang làm gì đó, nhưng cũng nhìn không tới, mở mắt ra tựu thì phía dưới dốc sườn núi đầy đá, nhìn lâu sẽ mê muội.
Một lát sau, Đinh Nhị Cẩu thở hổn hển mạnh mẽ dùng sức một cái, đem Tửu Tinh Huệ Tử từ bên sườn đá kéo lên, trong quá trình này hắn nghe được tiếng soạt…soạt.., không cần phải nói, quần áo của Tửu Tinh Huệ Tử bị những viên đá sắc nhọn làm cho quần áo bị rách nát rồi.
Quả nhiên sau khi Tửu Tinh Huệ Tử đến, trên người của nàng quần áo cơ bản đều bị xé rách, giống như vừa mới bị cưỡиɠ ɠiαи vậy, nhưng lúc này Tửu Tinh Huệ Tử lại không có để ý tới chuyện này, quay đầu nhìn bên sườn đồi nghĩ mà sợ, không khỏi rùng mình
-Cô tìm ra cái chỗ này tìm chắc cũng vất vả lắm phải không ?
Đinh Nhị Cẩu đốt một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn Tửu Tinh Huệ Tử nói.
-Cái gì? Tôi không rõ ý tứ của anh?
Tửu Tinh Huệ Tử nghe vậy ngẩng đầu lên hỏi.
-Hừ…cứ sảng khoái thừa nhận đi, tôi không trách cô đâu, có câu ‘’ binh bất yếm trá ‘’, nhưng đã làm mà không dám thừa nhận, thì tôi xem thường lắm đấy.
Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu nhìn phía dưới núi nói.
-Đinh tiên sinh, bây giờ anh nói sao cũng được bởi vì anh là người thắng, chúng tôi luôn tôn trọng điều này, kẻ thất bại là không có quyền lên tiếng, cho nên anh muốn nói gì thì nói.
Tửu Tinh Huệ Tử dần trôi qua khôi phục lại vẻ bình thường, vừa rồi bởi vì cục diện đổi chiều, trên mặt của nàng đỏ đến lợi hại .
-Vậy phía dưới kia mấy người đó, đừng nói là không phải người của cô chứ?
Đinh Nhị Cẩu chỉ nơi hắn vừa rồi chỗ đậu xe nói ra .
-Không phải …tôi tới đây ở bên trong không có ai biết.
Tửu Tinh Huệ Tử hướng về phía bãi đỗ xe phủ nhận nói .
Đinh Nhị Cẩu cũng chỉ là thấy được giữa sườn núi nơi bãi đỗ xe có mấy ngườ , nhưng không thấy rõ là ai , cho nên suy đoán là người của Tửu Tinh Huệ Tử.
Thế nhưng mà những người kia giống như không có ý định đi lên núi, chỉ là đứng như vậy một lát, rồi lái xe đi, càng làm cho Đinh Nhị Cẩu thấy rất kỳ quái .
……………………………………………………………………………………………
-Cậu thấy rõ đó là xe của hắn?
Bạch Khai Sơn ngồi vào trong xe hỏi.
-Bạch gia …đúng vậy, hắn hôm trước mới chạy chiếc xe này đến chỗ chúng ta ăn cơm, làm sao em có thể không biết xe của hắn chứ.
Trương Chấn Đường nói như đinh chém sắt .
-Thật kỳ lạ, chúng ta tới đây cũng là ý muốn nhất thời, không có ai biết, có phải chỉ là sự trùng hợp?
Bạch Khai Sơn ngậm lấy tẩu thuốc hỏi.
-Cũng có thể, chiếc xe này không phải của hắn, mà là thuộc về công ty đầu tư Bàn Thạch đấy, rất có thể là của người đàn bà kia, bất quá hắn lấy xe đi chơi, xem ra là mang theo người đàn kia mang lên trên núi này chơi.
- Ừ, được rồi, quay đầu lại để tôi giải thích với lão Triệu một chút a.
Bạch Khai Sơn thư thái nói ra .