CHƯƠNG 1202: HIỆN TẠI BÂY GIỜ KHÔNG NÊN MANH ĐỘNG.
Khi hắn rút ra ngón tay khỏi huyệŧ của nàng, nàng nhịn không được run rẩy, chỉ cảm thấy một làn chất lỏng từ bên trong huyệŧ trào ra, không khỏi cảm thấy nan kham, nên cầu xin:
-Đừng... ưʍ..... đừng tiếp nữa... ..um..
Đinh Nhị Cẩu cười khẽ, nói:
-Được rồi..
Nói xong hắn thật sự dừng tay lại.
Đã không còn ngón tay của hắn móc khoét, Ngô Nhật Lam bỗng nhiên cảm thấy bên trong huyệŧ của mình một trận hư không, nhíu nhíu mày.
-Còn muốn sao?
Đinh Nhị Cẩu tiến đến bên tai Ngô Nhật Lam nhẹ nhàng hỏi.
Nàng không thể khống chế run rẩy, hắn đem vành tai của nàng ngậm tại trong miệng, Ngô Nhật Lam cảm giác được lửa nóng tập trung ở nơi sâu trong hạ thể nơi ngón tay hắn vừa rồi chạm vào, chất lỏng từ nơi đó càng thêm nhiều chảy ra, thân thể của nàng vẫn còn muốn nhiều hơn, đành run giọng nói:
-Còn muốn...
Đinh Nhị Cẩu nghe nói xong, không nói thêm gì, tuốt xuống ghế, kéo hai chân nàng hơi dang rộng thêm, liền vùi đầu vào giữa hai chân nàng. Ngô Nhật Lam cũng cảm giác được cái đầu lưỡi của hắn ở dưới cái khe hở hẹp. Của mình quấy lên quấy xuống, khi tiến khi ra, từ trên xuống dưới,l àm Ngô Nhật Lam liên tiếp rêи ɾỉ: "
-Ui…ui…ui…
Đầu lưỡi của hắn cuối cùng mới đi đến viên thịt âm hạch nhạy cảm, dùng đầu lưỡi ở phía trên thật nhanh khẩy lấy, cả người nàng không cách nào khống chế được nữa, nhịn không được cong người lên, đem cái âm hộ hẩy p lên, cành thêm sát vào đầu lưỡi của hắn.
Sau i một trận run rẩy kịch liệt, từng làn nhiệt lưu từ sâu trong huyệŧ trào ra, lúc này hắn mới hài lòng rời khỏi cái âm hộ của nàng, cái lưỡi của hắn sau khi rời khỏi, Ngô Nhật Lam hãy còn run run một hồi, mới dần dần bình ổn.
Ngô Nhật Lam cả người bủn rủn, thở hổn hển.
- Như thế nào đây? Nhanh như vậy sao?
Đinh Nhị Cẩu liếm liếm khóe miệng, mỉm cười hỏi.
Nghe hắn hỏi như vậy, Ngô Nhật Lam lấy tay che lên gò má nóng của mình, quay mặt đi không trả lời.
Nhưng khóe miệng của nàng hiện lên một nụ cười thỏa mãn, chứng mình cho nội tâm của nàng.
Nếu như không phải tại trong rạp chiếu bóng, chuyện này rất có thể sẽ tiếp tục tiến hành tiếp, nhưng nơi này là rạp chiếu phim của bằng hữu nàng, Đinh Nhị Cẩu tuyệt không dám ở nơi này đem Ngô Nhật Lam ra làm, cho nên sau khi Đinh Nhị Cẩu giở trò tại bên dưới cái âm hộ Ngô Nhật Lam xong, cho đến khi nàng dần dần xụi lơ thì ngưng lại.
-Bại hoại …đừng nhúc nhích, để cho tôi nằm yên một chút.
Ngô Nhật Lam yếu ớt nói ra .
Đinh Nhị Cẩu đúng lúc này mới có thời gian xem phim, tuy nhiên đã là khúc cuối nên nhanh phóng đã hết..
Ngô Nhật Lam từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ lấy cái dư vị cực khoái, cả khuôn mặt nóngị phỏng dọa người.
-Đi thôi, hết phim rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Không đi, còn có một xuất chiếu nữa đây này.
Ngô Nhật Lam làm nũng nói, vừa rồi để cho tiện, ngay cả mình giày củng mình cũng thoát khỏi, nửa người nằm ở trên ghế, nửa người gối trên đùi Đinh Nhị Cẩu trên đùi, rất là thích ý .
-Nếu cô không muốn về, bằng hữu của cô ở đây sẽ nghĩ như thế nào về cô, tôi nhìn phía trên giống như là có cameras quay lén đấy, nói không chừng chuyện vừa rồi nhỡ bị quay phim thì sao?
Đinh Nhị Cẩu hù dọa nói.
-Nó mà dám….
Ngô Nhật Lam nghe đến đó, tranh thủ ngồi dậy, vội vàng tìm giày của mình để mang vào.
Đinh Nhị Cẩu vỗ vỗ trên người Ngô Nhật Lam, hắn đứng dậy xoay người nhặt lên đôi giày của nàng, rất cẩn thận đã nắm chân của nàng mang vào, từ đầu đến cuối ân cầm với Ngô Nhật Lam giống như một cô vợ vậy, nàng không nhúc nhích tùy cho Đinh Nhị Cẩu giúp nàng mang giày xong, đem qυầи ɭóŧ của nàng chỉnh lại, sữa sang lại ý phục của nàng, lúc này mới buông xuống chân của nàng.
-Có phải là anh thường xuyên giúp cho phụ nữ giống như thế này, cho nên nghiệp vụ này làm rất thành thạo a..
-Ở đâu a, đây là lần đầu tiên.
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng cười cười , xem ra chuyện vừa rồi vẫn không có để cho Ngô Nhật Lam mất đi lý trí .
-Chuyện ma quỷ, tin anh mới là lạ đây này.
Ngô Nhật Lam liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, nhưng cũng không có làm khó hắn, nàng biết rõ, Đinh Nhị Cẩu người này rất có duyên với phụ nữ, hơn nữa vào cái đêm hôm đó lúc ăn cơm, nàng còn phát hiện ánh mắt của Tiếu Hàn nhìn Đinh Nhị Cẩu cũng không đúng, trực giác của nàng cảm thấy, giữa Tiếu Hàn và Đinh Nhị Cẩu nhất định là có chuyện khác thường.
Ngô Nhật Lam khoác lấy cánh tay Đinh Nhị Cẩu ra khỏi rạp chiếu phim , đi theo Đinh Nhị Cẩu lên xe, lúc này mới thả tay Đinh Nhị Cẩu ra .
-Để tôi đưa cô về học viện cảnh sát, tôi còn có việc.
-Không được, đêm nay anh phải ở cùng với tôi.
Ngô Nhật Lam bỉu môi làm nũng nói .
-Cùng ở với cô? Còn chưa đủ sao à? Giờ đến buổi tối cũng phải cùng ở với cô?
Đinh Nhị Cẩu trêu nói .
-Đi chết đi . . .
Ngô Nhật Lam lườm lấy Đinh Nhị Cẩu, đang muốn lại chửi hắn vài câu, lúc, đúng lúc này điện thoại di động của nàng vang lên.
-Đợi chút…. điện thoại anh của tôi …
Ngô Nhật Lam tiếp thông điện thoại .
-Em đang ở chỗ nào vậy?
Ngô Vũ Tinh hỏi, Ngô Nhật Lam có thể nghe được giọng nói của Ngô Vũ Tinh khẩn trương bất an .
-Em đang trong nội thành, có chuyện gì vậy anh?
Ngô Nhật Lam cũng có một dự cảm xấu .
-Cha đã xảy ra tai nạn xe cộ, đang cấp cứu tại bệnh viện Đệ Nhất Nhân Dân, em tranh thủ thời gian tới.
Ngô Nhật Lam thoáng nghe qua liền choáng váng, nhưng vừa vặn Đinh Nhị Cẩu đã nghe được lời nói Ngô Vũ Tinh tại trong điện thoại rồi, vì vậy không đợi Ngô Nhật Lam mở miệng, chiếc xe của hắn đã như là mũi tên chạy đi.
Đinh Nhị Cẩu biết rõ tâm tình Ngô Nhật Lam lúc này, cho nên trên đường lái xe chạy thật nhanh, cuối cùng cũng đem Ngô Nhật Lam đưa đến bệnh viện, nhưng đúng lúc này trong phòng cấp cứu bệnh viện đã đến giờ không cho người thân vào thăm.
Hiện trường tuy rất loạn, nhưng Đinh Nhị Cẩu liếc mắt liền nhìn thấy Liễu Sinh Sinh trên đầu băng bó ngồi ở trên mặt ghế hành lang bệnh viện, đi về phía trước là phòng cấp cứu, lúc này Ngô Vũ Tinh giống như là con thú bị nhốt, trong hành lang đi tới đi lui lấy .
-Anh …cha như thế nào rồi?
Ngô Nhật Lam nắm lấy cánh tay Ngô Vũ Tinh hỏi.
-Thật không tốt, lúc tới đây thì hôn mê, nhưng bây giờ còn không biết còn có di chứng gì nữa không?
. Ngô Vũ Tinh nhỏ giọng nói .
-Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy, đến cùng chuyện gì đã xảy ra đây?
Ngô Nhật Lam nói lớn .
Ngô Vũ Tinh sắc mặt phức tạp nhìn liếc cách đó không xa Liễu Sinh Sinh, nói thật, lúc mới bắt đầu Ngô Vũ Tinh cũng rất phẫn nộ, không bởi vì cái khác, bởi vì lúc phát hiện có người bị thương ở bên trong xe, ngoại trừ lái xe tử vong, chỉ còn có hai người, một là cha của Ngô Nhật Lam, một còn lại chính là Liễu Sinh Sinh.
Ngô Nhật Lam phảng phất là đã hiểu ra chuyện gì, nàng bước nhanh hướng đến phía Liễu Sinh Sinh, nhưng liền bị Đinh Nhị Cẩu thoáng cái giữ được cánh tay, không đợi Ngô Nhật Lam lên tiếng, đã bị Đinh Nhị Cẩu che miệng kéo ra, mãi cho đến chỗ khúc quanh cuối hành lang, Đinh Nhị Cẩu mới buông ra Ngô Nhật Lam.
-Anh muốn làm gì?
Ngô Nhật Lam lớn tiếng hỏi .
-Vì thanh danh cha của cô, cha cô đang bị thương, vốn chuyện này đã đủ nhạy cảm rồi, cô còn định ở nơi này hô to đại náo đấy, chẳng phải nào là càng làm cho người ta xem náo nhiệt, tôi thấy chuyện này nếu chưa có kết luận thì cô cũng không phán đoán cái gì cả, phán đoán của cô lúc này không có chính xác đâu, mang theo cảm tính mà phán đoán sẽ làm cho cô mất lý trí.
Đinh Nhị Cẩu giọng nói mặc dù không lớn, nhưng cách nói năng rất có khí phách hùng hồn. .
-Nhật Lam… Đinh Trường Sinh nói không sai, chúng ta bây giờ cái gì cũng không nên manh động, chuyện này anh tin là cảnh sát sẽ cho chúng ta câu trả lời thuyết phục, anh đã liên hệ với cục trưởng cục công an thành phố Vạn Hòa Bình, chuyện này ông ta sẽ tự mình phụ trách, yên tâm đi.
Ngô Vũ Tinh không biết em mình làm sao lại đi cùng với Đinh Trường Sinh, nhưng bây giờ có hỏi thì không thích hợp .