CHƯƠNG 1211: CÁNH CỬA THỦY TINH.
-Bí thư …nơi đây cũng yên tĩnh lắm.
Đinh Nhị Cẩu dùng xe đưa Thạch Ái Quốc đến trại an dưỡng nghỉ ngơi .
-Ừ…mà làm sao cháu tìm được chổ này vậy?
Thạch Ái Quốc đối với năng lực Đinh Nhị Cẩu tuy biết rất rõ, nhưng chỉ trong giới hạn tại thành phố Hồ Châu, còn đây là trên tỉnh thành, tiểu tử này đồng cũng lăn lộn có được mối quan hệ thì mới là lạ .
-Cháu có một người bạn quen với viện trưởng ở đây, cháu thử liên hệ một chút, không ngờ hắn cũng nể tình, chứ nếu không thì đành sắp xếp bí thư ở trong nội thành.
- Nơi đây đây tốt rồi, đi cùng có trưởng thư ký, tôi cùng với hắn ở đây, kiếm chỗ ở giùm cho tài xế xe nữa là xong.
-Vậy được rồi, cháu sắp xếp ở gần đây đây, khi nào bí thư có nhu cầu dùng xe thì gọi điện thoại cho anh ta là được.
-À…còn chuyện huấn luyện của cháu như thế nào rồi?
Thạch Ái Quốc hỏi.
-Ai ….khóa huấn luyện đúng ra cũng rất quan trọng, nhưng bây giờ cháu không có tham gia huấn luyện, thời gian này lại đi khảo sát cùng với cô Dương, chủ tịch của công ty đầu tư Bàn Thạch hiện đang ở đây, người đã từng tới Hồ Châu khảo sát đấy.
-Há, cô Dương cũng đến Giang Đô à? Hai người đã là bằng hữu, chú nhớ hình như nắm ngoái bọn họ cũng có quan tâm đến việc đầu tư khu vực trung tâm nhà ga của chúng ta, cháu hỏi thăm lại tình hình như thế nào rồi, hạng mục đó cũng không nhỏ, nếu dựa vào tài chính trong thành phố chúng ta đầu tư làm, thì còn phải kéo dài thêm nhiều năm nữa, tốt nhất là tiến cử từ bên ngoài đến đầu tư, còn không cháu sắp xếp để chú gặp mặt cô Dương, bày tỏ một chút thành ý của chúng ta.
-Vâng…để cháu thử xem đi, nhưng hiện giờ cháu nghe nói cô ấy muốn thành lập công ty địa ốc tại tỉnh Trung Nam, có lẽ trong thời gian này rất bận không gặp bí thư được, trong khoảng thời gian này bí thư cũng bận họp, hay là để từ từ đi…
- Ừ, cũng được, nhưng chuyện này cháu xin nghỉ ở bên học viện cảnh sát sao? Đừng để đến lúc đó người ta nắm được đằng cán mình.
Thạch Ái Quốc dặn dò .
-Vâng cháu biết… có chuyện này cháu chưa có báo cáo, xin bí thư đừng có trách cháu a.
-Nói đi, chuyện gì?
Thạch Ái Quốc uống một ngụm trà thản nhiên nói, ông đoán chừng chuyện này cũng không có gì gấp gáp, bởi vì trong mắt ông , Đinh Nhị Cẩu là loại người biết rõ nặng nhẹ ra sao.
-Chuyện cô Dương đến tỉnh Trung Nam, rất có thể là do vì chủ tịch tỉnh Lương nên mới tới đây,
-Chủ tịch Lương?
Thạch Ái Quốc nghe xong giật mình ..
-Vâng….cháu cùng cô Dương đã đi gặp qua chủ tịch Lương, lúc ấy chủ tịch Lương tự mình tiếp đãi cô Dương, do trước đó đã xảy ra một chuyện bực mình với công an thành phố Giang Đô, nên cô Dương Phụng Tê trực tiếp gọi điện thoại cho chủ tịch Lương, tuy cô Dương không nói trong chuyện này có quan hệ gì, nhưng cháu xem ra, cô Dương cùng chủ tịch Lương có mối quan hệ cũng khá tốt.
Đinh Nhị Cẩu báo cáo nửa thật nửa giả.
Thạch Ái Quốc yên lặng uống trà, trầm ngâm không nói , đây chính là điều ông muốn biết, đối với tầng quan viên này của ông mà nói, một bước đi sai, sẽ khó mà hối hận, về chuyện mảnh đất bất động sản Hồ Châu, ông cũng đã lờ mớ thấy bóng dáng bí thư tỉnh ủy La Minh Giang, tuy không nhất định là La Minh Giang tự mình bày mưu đặt kế, nhưng ít nhất là người của La gia cũng nhúng tay vào rồi .
Thế nhưng chỉ là ông đoán chừng như vậy, La Minh Giang tại tỉnh Trung Nam làm phó chủ tịch năm năm, làm chủ tịch năm nă , hiện tại làm bí thư tỉnh ủy,thì cũng tối là năm năm nữa mà thôi, không có khả năng làm tiếp được mười năm bí thư tỉnh ủy, còn Lương Văn Tường thì khác, ông ta mới vừa đến tỉnh Trung Nam, nếu như có thể dính líu quan hệ cùng với Lương Văn Tường, thì cuộc đời chính trị của Thạch Ái Quốc có thể kéo dài thêm thời gian nữa.
-Chuyện này cháu đừng nói với bất cứ người nào khác, cứ chiêu đãi tốt cô Dương, nếu cháu cần dùng tiền, cứ báo cáo với chú, ngoài ra hạng mục trung tâm nhà ga của Hồ Châu chúng ta, tốt nhất nếu cháu có thể tranh thủ được thì cứ trao đổi với cô Dương, sau khi cháu huấn luyện trở về, chú cũng sẽ tìm một vị trí tốt hơn để sắp xếp cho cháu, theo năng lực của cháu, một mình đảm đương một phường thì đã hoàn toàn có thể, còn chỗ cục công an kia thì nhỏ quá, không đủ tầm để cháu vẫy vùng.
Thạch Ái Quốc nói ra .
Nghe qua cái này là đem danh lợi mua chuộc lòng người rồi, nhưng nếu cẩn thận một cân nhắc, lãnh đạo cam kết cũng chưa chắc là có, cái này là nghệ thuật của lãnh đạo, cho ngươi có nhiều hi vọng, nhưng đó chỉ là một cánh cửa kính thủy tinh, nhìn xem thì thấy, nhưng không chiếm được, muốn lấy được, thì phải chờ lãnh đạo mở cánh cửa thủy tinh đó ra .
…………………………………………………………………………………………….
-Hả….tại sao là em? Mau vào đây, chỗ này mà em cũng dám đến?
Trương Hòa Trần vừa mới tắm rửa xong, đang ngồi ở trên giường xem tivi, thì nghe thấy tiếng gỏ cửa, còn tưởng rằng là đồng sự Hồ Châu cùng đi theo đoàn tới chơi, vì vậy vội mặc vào cái váy ngủ, cách mắt mèo nhìn thì lại thấy là Đinh Nhị Cẩu ..
-Tại sao không thể là em chứ, lần này Thạch bí thư thật là sáng suốt, lại đem theo chị đi công tác vậy, thành thật khai báo, có phải là đã bị công hãm rồi?
Đinh Nhị Cẩu đóng cửa lại liền ôm lấy Trương Hòa Trần bắt đầu… bức cung.
-Haha… em đoán không lầm, chị bị công hãm, hơn nữa đã thất thủ, bây giờ bên dướ của chị đang rối tinh rối mù đấy, em dám làm gì đây?
-Hì….em cũng không dám thế nào, bất quá là em có thể nói với bí thư, mọi người đều là đồng nghiệp, có chuyện tốt thì cộng đồng chia xẻ a.
Nói xong bàn tay Đinh Nhị Cẩu liền thăm dò đưa vào bên trong cái âm hộ của Trương Hòa Trần sờ soạng .
-Hừ, biếи ŧɦái, tới đâu thì tới … ai sợ ai ah
-Ai da…. Đang ghiền phải không, bên dưới vừa đụng vào đã rỉ ra nước rồi, xem ra phải giải quyết ngay tại chỗ này rồi.
Đinh Nhị Cẩu đưa một ngón tay vừa vuốt ve âm hộ Trương Hòa Trần cho nàng xem, quả thật đã dinh dính dịch nhờn trên đó rồi…
-Đừng… đừng, khắp nơi trong nhà khách này đều là đồng sự các cơ quan, chúng ta đi ra ngoài đi, chị cũng chưa thấy qua cảnh đêm của trên tỉnh, mang chị đi dạo chơi đi…
-Không có vấn đề, em dẫn chị đi mua sắm ít đồ, cơ hội như vậy cũng không nhiều. À… chồng của chị không có đi theo trong đoàn à?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Đi đến Tân Cương công tác rồi, phải một tháng nữa mới trở về.
Trương Hòa Trần vuốt tóc rối nói .
-Vậy là em có rất nhiều cơ hội rồi , đêm nay chúng ta không quay về đây, để cho chị biết một chút về sinh hoạt tư bản chủ nghĩa ở trên tỉnh thành, được chưa?
Đinh Nhị Cẩu lấy tay vuốt trên cái mông lớn của Trương Hòa Trần nói.
-Chỉ cần em chịu chi tiền, chi thì không có vấn đề gì.
Trương Hòa Trần như là một con chim vừa bay ra khỏi cái lồng sắt, khi nàng vừa xuống xe nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu thì cũng biết được sẽ phát sinh sự tình gì sắp tới , bởi vì nàng thấy ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu nóng rực như lữa, loại nóng rực kia đủ để làm cái âm hộ của nàng khó chịu ướt nhẹp hết rồi.