CHƯƠNG 1216: AI MÀ KHÔNG SỢ CHẾT.
Nhìn thấy Trương Chấn Đường không nhúc nhích, Bạch Khai Sơn đưa tay sờ sờ động mạch hắn, đã không có tiếng động, lúc này mới yên tâm đem khẩu súng ném trên cái bàn nhỏ .
Trong lòng cũng cảm thấy bi ai, Trương Chấn Đường là người theo lão lâu nhất, cũng là trợ thủ đắc lực nhất, nhưng lão không có nghĩ đến có một ngày người này lại muốn mạng của mình, đã theo được thời gian dài như vậy lúc nào hắn cũng bên cạnh lão, chẳng lẽ không thể chờ đợi thêm vài năm sao?
Nhẹ nhàng vuốt mắt của hắn, đem ánh mắt của hắn nhắm lại.
………………………………………………………………………………………
Tương Ngọc Điệp theo từ nhà hàng lẩu cá đi ra, nàng cố tự trấn định đi chậm rãi lại một chút, lúc này toàn thân phát run, nàng cũng không biết mình là từ đâu mà mình có một sức mạnh như vậy, nhưng nàng đã làm được, nàng bây giờ dám phản kháng lại rồi.
Muốn nói không sợ chết, đó là nói nhảm, ai mà không sợ chết, nhưng nếu quả như thật sợ chết, thì trái lại càng bị chết nhanh hơn, đây là điều nàng tổng kết ra được, cái này là sự thật .
Lúc ngồi vào trong xe của mình, thì nàng mới thấy phía sau lưng toàn bộ đều ướt đẫm mồ hôi, một mảnh lạnh buốt .
Chậm rãi chạy tại trên đường cái một cảm giác cô độc tự nhiên sinh ra, tuy nàng đã biết Bạch Khai Sơn đã gián tiếp gây ra cái chết chồng của mình là Lưu Hải Sinh, nhưng đối với Lưu Hải Sinh, thì nàng hận so với yêu nhiều hơn, nếu không phải là do hắn tham lam, chính mình làm sao đến nông nỗi này?
Nhưng là bây giờ nói đến những chuyện này thì còn có gì hữu dụng gì nữa đâu?
Chuông điện thoại di động rao lên làm cho Tương Ngọc Điệp từ theo suy nghĩ mơ màng giật mình trở về, tiếp thông điện thoại .
-Alo…là ai vậy ?
Tương Ngọc Điệp không yên lòng hỏi.
-Tôi là Bạch Khai Sơn, điều kiện của cô tôi đáp ứng, bất quá cô nói chỉ muốn một phần, tôi cho cô đến hai phần, cô thấy thế nào?
Bạch Khai Sơn nói, lời này thật ra khiến cho Tương Ngọc Điệp có chút đoán không ra, lão hồ ly này chẳng lẽ thay đổi tính tình?
-Tôi không rõ ông có ý tứ gì, tôi nói rồi, tôi chỉ muốn một phần, chuyện giữa chúng ta những chuyện khác xem như là xóa bỏ, ông cũng đừng có nhờ cậy vào tôi đi giúp ông ứng phó những tên khốn kiếp kia nữa. . .
Tương Ngọc Điệp thoáng cái bạo phát, nếu không phải lái xe, chắc chắn còn có thể phát lớn hơn lửa, người chính là như vậy, nếu như không có chỗ phát tiết ra được, thì có khả năng vẫn luôn là giấu kín ở trong lòng, nhưng một khi đã có lỗ hổng để phát tiết, ai có muốn ngăn cũng đều ngăn không nổi .
-Trương Chấn Đường cũng xem như là một phần cho cô , từ nay về sau, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, như thế nào đây?
- Hắn cũng không phải đồ ngốc, tôi cũng không phải, ông đừng hòng có lừa được tôi , Bạch gia…ngươi ông quả thật muốn hợp tác, thì chứng tỏ thành ý ra đây đi, những thứ khác cũng không cần nói.
-Trương Chấn Đường nguyện ý xuất ra cái mạng để đền bù tổn thất cho cô, bởi vì hắn với Lưu Hải Sinh đã từng là huynh đệ, nhưng hắn đã làm chuyện có lỗi với huynh đệ của mình, hơn nữa bản thân của hắn cũng từ Lưu Hải Sinh mà ra, lời nói của tôi, cô đã hiểu chưa?
Bạch Khai Sơn thanh âm trầm thấp, kèm theo thỉnh thoảng tiếng ho khan, lộ ra rất cô đơn.
-Ông nói vậy là có ý tứ gì? Này…này…
Tương Ngọc Điệp nghe Bạch Khai Sơn nói như thế, lúc mới bắt đầu là sững sờ, nhưng khi Bạch Khai Sơn cúp điện thoại, nàng mới nhớ lại toàn bộ những lời của Bạch Khai Sơn, lúc này nàng lúc này mới có cảm nhận được Trương Chấn Đường rất có thể đã bị Bạch Khai Sơn trừ khử rồi.
Một cảm giác sợ hãi lập tức làm nàng nổi da gà, mới vừa rồi, chính mình vẫn đang cùng Trương Chấn Đường bốp chát với nhau kịch liệt, thậm chí tên hỗn đản kia bóp cổ mình làm đau, nhưng bây giờ có thể hắn đã chết, Tương Ngọc Điệp lúc này mới thật sự thấy sợ, hơn nữa là sợ đến tận xương tủy, Bạch Khai Sơn, đúng là một con quỷ ăn thịt người không nháy mắt .
………………………………………………………………………………………….
-Hay là chúng ta tìm một chỗ nào ở lại nghỉ ngơi qua đêm đi.
Đi dạo hồi lâu , Đinh Nhị Cẩu cũng thấy mệt mỏi, vì vậy đề nghị .
-Không được, ngày mai hội nghị đã khai mạc, chị phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu, với lại tối nay nếu có người đến tìm ta hỏi công việc...chị sợ đến lúc đó sẽ bị người phát hiện, thôi em đưa chị trở về đi.
Tuy Trương Hòa Trần biết cơ hội lâu lâu mới có được, nàng cũng không muốn trở về nhà khách, nhưng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm, bởi vì trước đó đã có người loạn truyền tin không hay về nàng với Thạch Aí Quốc rồi...
-Vậy được rồi, để em đưa chị trở về.
Vì vậy Đinh Nhị Cẩu lái xe mang theo Trương Hòa Trần về tới nhà khách, hắn chỉ đưa đến cổng nhà khách thì Trương Hòa Trần kêu ngừng, nàng cũng không muốn bị người thấy mình đi trên một cỗ xe sang trọng bước xuống, không chừng lại có lời ong tiếng ve.
Trên đường lái xe trở về khác sạn của Dương Phụng Tê, thì bất ngờ hắn nhận được điện thoại của Tương Ngọc Điệp, khiến cho Đinh Nhị Cẩu có chút dở khóc dở cười, vài ngày này đến cùng là như thế nào vậy? Liên tiếp mấy người đàn bà gọp đủ tại thành phố Giang Đô này.
-Này, chị Tưởng có chuyện gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhận nghe điện thoại hỏi.
-Chị rất sợ hãi, em đang ở Giang Đô sao?
Tương Ngọc Điệp biết rất rõ ràng Đinh Nhị Cẩu tại Giang Đô, nhưng vẫn hỏi như vậy, đây là nàng để cho Đinh Nhị Cẩu có lựa chọn, nếu như Đinh Nhị Cẩu không muốn gặp nàng, có thể nói không có ở tại Giang Đô, đây là chỗ thông minh của Tương Ngọc Điệp, tuy nàng cũng cùng Đinh Nhị Cẩu đã có quan hệ xáƈ ŧɦịŧ, nhưng cho tới nay cũng chưa có như những người đàn bà khác thường xuyên kề cận với hắn ...
-Vâng..em đang ở đây, chị đang ở đâu vậy?
Đinh Nhị Cẩu trong lòng trầm xuống, vội vàng hỏi .
-Chị đang ở tại.... . . .
Đinh Nhị Cẩu đáp lời làm cho trong nội tâm Tương Ngọc Điệp buông lỏng,nàng dừng xe ở cửa ra vào một quán rượu, đem vị trí báo cho Đinh Nhị Cẩu xong, thoáng cái ngồi phịch ở trên chỗ ngồi của xe .
Khi Tương Ngọc Điệp nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu chui vào xe của nàng, tất cả cảm xúc thoáng cái liền bạo phát, nàng quay người ôm lấy Đinh Nhị Cẩu, khóc lớn lên, làm cho Đinh Nhị Cẩu sững sờ, hắn biết nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi..