CHƯƠNG 1217 : NGƯU TẦM NGƯU, MÃ TẦM MÃ.
Chứng kiến Tương Ngọc Điệp khóc thương tâm như thế , Đinh Nhị Cẩu cũng là có chút lúng túng, rốt cuộc đây là chuyện gì, trong ấn tượng Đinh Nhị Cẩu, Tương Ngọc Điệp vẫn luôn là một người đàn bà rất tự chủ, hơn nữa lúc nào nàng trước mặt Đinh Nhị Cẩu, nàng đều tự cho mình là chị cả của hắn, lúc này sao lại khóc xé nát tim gan như thế này..
-Chị không sao chứ? Có phải là gặp chuyện khó gì?
Đợi cho Tương Ngọc Điệp hơi đỡ hơn chút rồi, Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Không có việc gì, chỉ chỉ cảm thấy cuộc sống sao quá khó khăn nên buồn bã mà thôi.
Tương Ngọc Điệp cầm lấy khăn tay Đinh Nhị Cẩu đưa tới, vừa lau nước mắt mũi vừa nói ra .
-Khục … làm em tưởng là chuyện gì, ai làm người tới trên thế giới này cũng phải chịu khổ, nếu tính toán ra, làm người còn không bằng động vật, chị nhìn con heo thử xem, chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đến cuối năm thì bị chỉ một đao là rồi đời, chẳng có lo toan gì, chết cũng lẹ, cho nên hết cách rồi, cam chịu số phận đi. Chị không sao chứ, thật ra thì sống cả đời tốt nhất là suy nghĩ thấu hiểu một chút, trong lòng thả lỏng thì mới qua được, còn nghĩ mãi mà không biết mình sống để làm gì, cứ ôm nặng trong lòng thì mệt mỏi lắm..
-Thật là nhìn không ra, em tuổi còn trẻ, lại rất rõ ràng.
-Đúng thế, em được cao nhân chỉ điểm, hay là chúng ta tìm một chỗ, em chỉ cho chị một chút.
Đinh Nhị Cẩu xấu xa cười nói .
-Nhìn cái nụ cười gian tà của em thì cũng biết muốn gì rồi, ở thành phố này chị cũng có một gian nhà, chỗ của chị còn mấy chai rượu nho cao cấp của Pháp, muốn nếm thử không?
Tương Ngọc Điệp liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, dùng một loại hoặc ánh mắt dụ hoặc vô cùng…
-Em chỉ mong muốn vậy.
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
Đinh Nhị Cẩu trở lại trên xe mình, lái xe đi theo phía sau xe Tương Ngọc Điệp, một mực yên qua thành phố xu, nửa giờ sau Tương Ngọc Điệp lái xe vào một thị khu có cái tên là "Trung Ương Thự Khu " đó là một cư xá hạng sang.
Đúng lúc này đằng sau rất xa cũng có một chiếc xe, chỉ là chiếc xe này không có chạy theo vào trong cư xá, mà hơi chút dừng lại rồi liền chạy đi, chuyện này thì Đinh Nhị Cẩu không biết .
-Ai ôi… em may lắm mới quen được với người giàu có như chị, khu này không ít tiền, đây là khu cao cấp của thành phố, hình như bên cạnh còn có một công viên tên là Nam Hồ?
Đinh Nhị Cẩu trong khoảng thời gian này đều ở nội thành Giang Đô đi dạo, cho nên đại khái một số phương vị nổi tiếng vẫn biết.
-Đúng vậy, công viên ở ở phụ cận gần đây, lúc trước mua gian nhà này thuần túy là vì đầu tư, về sau cảm thấy tại đây hoàn cảnh cũng tốt, cho nên liền sửa chữa lại một chút, nhưng chị không thường xuyên ở đây, chỉ khi nào có việc lên tỉnh đài trao đổi, thì mới đến ở.
-Ai …kẻ có tiền thật thích a.
Đinh Nhị Cẩu từ trong thâm tâm thở dài .
-Chỉ cần em ưa thích, tại đây chính là nhà của em, ngày mai sẽ sang tên cho em cũng được, hôm nay chị mới hiểu được, một người đàn bà dù là cường thế như thế nào đi nữa, thật ra thì vẫn phải cần có một người đàn ông bảo hộ, Trường Sinh… sau này em có bảo hộ chị không vậy?
Trong lúc Đinh Nhị Cẩu nhìn quanh tán thưởng, thì Tương Ngọc Điệp từ phía sau lưng ôm chầm lấy hắn nói.
-Chị Tưởng…hãy nói cho em biết thật đi, có phải là gặp phải chuyện gì rồi, cần em giúp một tay sao?
Đinh Nhị Cẩu xoay người lại, cùng Tương Ngọc Điệp mặt đối mặt nói ra, hắn không thích quay lưng khi nói chuyện, bởi vì hắn rất muốn nhìn thấu người khác , cho nên khi Tương Ngọc Điệp lại nói tới chuyện này, thì Đinh Nhị Cẩu quay đầu nhìn thẳng vào mặt nàng hỏi.
-Không có … tạm thời không có, nếu như có, chị sẽ nói cho em biết.
Tương Ngọc Điệp trong nội tâm bối rối luống cuống, nếu như trước đây nàng vẫn luôn mang tâm tình là người bị hại, còn đêm nay cùng Bạch Khai Sơn công khai nói chuyện tựa như là khai chiến, thì nàng đã biết mình rất có thể đang đi trên một con đường không có lối quay đầu ..
-Chị Tưởng… em vẫn luôn rất tin chị, thì cũng nên tín nhiệm em, nếu chị có chuyện gì khó xử, em nhất định sẽ giúp chị, bởi vì chị chẳng những là bằng hữu, mà còn là nữ nhân của em, tuy em không biết hiện giờ có phải em là nam nhân duy nhất của chị hay không, nhưng đối với em không thành vấn đề, em cũng vậy, không có hy vọng xa vời ưu tú để đến mức người đàn bà nào đó treo cổ vì em…
Đinh Nhị Cẩu trêu đùa .
-Không nói đùa nữa, chị nói cho em biết, từ khi chồng chị chết đi, chị chỉ có mình em một người nam nhân duy nhất đúng nghĩa, tuy chị không thiếu người theo đuổi, nhưng khi nhìn thấy những đàn ông kia thì liền buồn nôn, nhưng mỗi khi cùng với em, chị cảm thấy cái gì cũng tốt hết, chị không có lừa gạt em….em nói đây là vì cái gì?
-Ha ha …cái này chỉ là đơn giản thôi, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đấy.
-Phì….em nói bậy bạ, đây là duyên phận, đó là duyên phận.
Tương Ngọc Điệp nói xong liền đẩy Đinh Nhị Cẩu nằm ngã ngữa xuống trên ghế sa lon, còn nàng giống như là một con cọp cái, thoáng cái nhào tới trên người của hắn, sau đó xoay người liền ngồi lên, cây ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu kia chạm tại trên mông đít nàng, làm hại phía dưới của nàng đã ươn ướt lên.