Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

CHƯƠNG111: BA CHIÊU THÂM ĐỘC.

Không cho ăn cơm, không cho uống nước, còn có một cái đèn với ánh sáng cực mạnh như thiêu nướng thân thể con người, đây là Viên Phương ra chiêu thâm độc, nhưng Viên Phương đâu biết rằng, Đinh Nhị Cẩu đối với những ngón đòn chẳng là cái gì cả, đã từng được một thiếu tá bộ đội đặc chủng huấn luyện qua lớp học cảnh sát, nếu những ngón đòn đơn giản này chưa từng trãi qua, thì Đinh Nhị Cẩu thật sự là phụ lòng người dạy dỗ Chu Hồng Kỳ rồi.

Tên kiểm sát viên canh giữ đối diện, khuôn mặt tránh ánh đèn điện, vẫn không nhúc nhích nhìn xem Đinh Nhị Cẩu, hắn thật sự là hy vọng Đinh Nhị Cẩu có thể chợp mắt một chốc, như vậy mình cũng có thể biết được mà nghỉ ngơi, chứ cứ như bây giờ hai người vẫn không nhúc nhích nhìn nhau, thật ra là hắn không ngờ, lúc này Đinh Nhị Cẩu cái gì cũng đều nhìn không thấy rồi, bởi vì ánh sáng ngọn đèn quá mạnh mẽ, tuy rằng Đinh Nhị Cẩu mở to tròng mắt, nhưng là đôi mắt vô hồn, không có bất kỳ thần sắc gì, lúc này Đinh Nhị Cẩu cũng chầm chậm đi vào giấc ngủ, còn tên kiểm sát viên canh giữ đối diện hoàn toàn thì hoàn toàn không biết.
– Sao rồi! Hắn không có khai gì thêm sao?

Qua mấy giờ nghỉ ngơi, Viên Phương hồi phục sự tỉnh táo đã trở lại hỏi tên canh gác.

– Không có nói bất cứ câu nào, hắn cứ như vậy nhìn tôi, vẫn không nhúc nhích, tôi đang hoài nghi hắn có phải là con người không nữa, anh xem, chính là cứ ngồi yên lặng như vậy!

Tên kiểm sát viên canh giữ ngồi đối diện chỉ vào Đinh Nhị Cẩu nói.

Viên Phương cũng rất kỳ quái, vì thế đi tới cúi người xuống, nhìn xem ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu đang mở to, hắn phát hiện đây không phải là ánh mắt sống động của một người đang thức giấc.

– Thằng này lại có thể biết mở to mắt mà ngủ, mẹ kiếp! Tỉnh lại ngay coi..!

Viên Phương một bàn tay vã vào mặt Đinh Nhị Cẩu, quả nhiên Đinh Nhị Cẩu giật mình tỉnh lại, nhưng ánh mắt còn chưa thích ứng kịp ánh sáng, hai tay dụi mắt, từ từ mới chậm rãi có thể thấy được người đứng trước mắt mình.
– Tao ở trong này ít nhất là đã hai mươi bốn giờ rôì, có chứng cớ nào thêm thì đưa ra đi? Nếu không có thì phải thả tao ra, nếu không tao sẽ kiện mày giam cầm người phi pháp, mày cũng biết, tao đã từng là cảnh sát, về pháp luật tao cũng rất rành, có bản lãnh thì mau đưa chứng cớ bắt tao, nếu không tao cần phải đi!

Viên Phương giơ tay lên nhìn nhìn đồng hồ trên tay.

– Còn kém năm phút nữa, Đinh Trường Sinh, bây giờ mày đi ra ngoài, cũng không có nghĩa là mày sẽ không đi vào lại trong này nữa, khi nào có chứng cớ, tao còn sẽ gặp lại mày!

Đinh Nhị Cẩu nhân cơ hội liếc qua nhìn đồng hồ đeo tay của Viên Phương, mới biết được đã là ngày hôm sau xế chiều, vì trong phòng hỏi cung, không phân biệt được ban ngày hay đêm tối.

– Được tao chờ mày, nếu mày không có đủ bản lãnh đem tao vào lại đây, thì mày chỉ là con rùa rút đầu hèn nhát, máy đánh tao như thế nào, sau này tao nhất định sẽ một cái cũng không tha!
Dù sao cũng sắp đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu lời lẽ không chút kiêng sợ nữa.

Viên Phương mím môi, không nói chuyện, đã đến giờ phải thả , Đinh Nhị Cẩu đứng lên, vặn mình thư giản gân cốt, tuy rằng trên mặt còn có chút sưng, nhưng chưa đến mức ảnh hưởng đến khuôn mặt, đến bên ngoài lấy lại điện thoại di động của mình cũng những vật dũng khác rời khỏi cửa viện kiểm sát, lúc đi ra ngoài cửa, hắn cố ý quay đầu nhìn tấm bảng Viện Kiểm Sát, thầm nghĩ rằng, sớm hay muộn có một ngày, ông sẽ chơi đến mẹ của các người luôn

.

Điền Thanh Như đứng ở phía sau khung cửa sổ, chằm chằm nhìn hình bóng quật cường của Đinh Nhị Cẩu chậm rãi dần dần biến mất tại cửa chính viện kiểm sát.

Viên Phương đứng gần ở phía sau lưng Điền Thanh Như, bỗng nhiên trên người Điền Thanh Như cái mùi đặc hữu của đàn bà, cái mùi từ dịch nhờn âm hộ thoang thoảng bay ra khiến cho mũi hắn ngưa ngứa một chút, suýt chút nữa là bị nhảy mũi ra, ai cũng biết chồng của Điền Thanh Như là một cán bộ trên thành phố Bạch Sơn, nhưng chưa có ai đã từng thấy qua, đôi khi mọi người cũng nghi ngờ, người đàn ông kia có thật tồn tại hay không?
Thấy Điền Thanh Như vẫn đứng lặng im như suy nghĩ xuất thần về điều gì đó, hai bàn tay chống trên thành cửa sổ hơi thấp, cái mông từ phía sau hơi vễnh lên, dưới cái váy ôm sát bờ mông nẩy nở, làn vải bị kéo căng ra, cái váy như bị co lại, cao hơn quá cặp đùi trắng như bông bưởi.

Viên Phương giả vờ nhẹ nhàng ngồi xuống chỉnh lại dây giày, một màn trước mắt khiến cho Viên Phương một hồi thất kinh, đánh chết Viên Phương cũng không nghĩ ra nhìn thấy bên trong cái qυầи ɭóŧ trắng của Điền Thanh Như mỏng như trong suốt, màu đen đám l.ông chặt chẽ vây quanh cái âm hộ tròn tròn như cái bánh bao, chính giữa khe hở miệng nhỏ huyệŧ hơi khẽ giương ra lẳng lặng như chờ đợi, ngay cửa ra vào trên miệng huyệŧ tựa hồ có một chút dịch nhờn thấm ra, loang lổ trên đáy cái qυầи ɭóŧ mỏng, cỡ bằng đầu ngón tay cái, cái mùi mà hắn vừa rồi ngửi được, làm suýt bị hắt xì hơi là từ nơi giữa háng Điền Thanh Như thoang thoảng bay ra lúc huyệŧ tiết ra dịch nhờn, Viên Phương dưới háng ƈôи ŧɦịŧ như nhận được mệnh lệnh đứng nghiêm dựng thẳng lên, trong đầu hắn đang tưởng tượng thấy ƈôи ŧɦịŧ của mình cắm tới trung gian chính giữa khe hở cái miệng nhỏ huyệŧ của Điền Thanh Như, Viên Phương như thở không ra hơi, ngẩng đầu lên chứng kiến Điền Thanh Như khuôn mặt hồng hồng, lại nhớ tới khe hở cửa huyệŧ tiết ra dịch nhờn thấm ướt dưới đáy quần , trong lòng âm thầm phỏng đoán:
– Chẳng lẽ cô ấy đang suy nghĩ về chuyện… ấy!

Nhìn kỹ Điền Thanh Như bờ môi mọng đỏ, thoa phớt qua lớp son môi, trong nội tâm thở dài một tiếng:

– Trời ơi! Đàn bà ơi đàn bà , trên dưới có hai cái miệng nhỏ, làm hại chết người!

Dù sao hắn cũng không dám ngồi lâu, nên khẽ đứng dậy, lên tiếng thật nhỏ, như sợ đánh động suy nghĩ của Điền Thanh Như.

– Thủ trưởng, giờ tính như thế nào?

– Vậy ý cậu là muốn thế nào, tiếp tục lưu giữ hắn, cậu không có chứng cớ! Nếu hắn không đi kiện cáo cậu tra tấn bức cung, thì cậu còn may mắn, tôi đã nói với cậu, sau này đi ra bên ngoài cẩn thận một chút, tuy rằng bề ngoài Đinh Trường Sinh không thể trêu chọc vào cậu, không có nghĩa là ở sau lưng cậu, hắn không hạ thủ, chúng ta làm công tác kiểm sát, đã đắc tội không ít người! Cậu đúng ra không nên đối đầu với hắn! Đúng rồi, cậu có biết trước kia Đinh Trường Sinh là làm nghề gì không?
– Hắn làm gì?

– Hừ, trước đây, ở trong thôn hắn là một tên côn đồ, lén lút, ăn bữa trước, không có bữa sau, thường xuyên đi ra ngoài xin cơm, cậu suy nghĩ xem, hắn lăn lộn cho tới ngày hôm nay đã được tình trạng tốt như thế này, hắn có quý trọng cuộc sống như hiện tại không? Nếu bây giờ, có ai với ý định hủy hoại cuộc sống này của hắn, thì hắn có thể hay không liều mạng để bảo vệ cuộc sống bây giờ, hả?

Điền Thanh Như nói những lời này, cơ bản đều là thật.

– Thật không nhìn ra, thằng này này số mệnh tốt thật!

Viên Phương chậc chậc chậc chậc lưỡi nói.

Nhấn Mở Bình Luận