CHƯƠNG 1268 ĐE DỌA.
-Chú Hoa quá đủ trượng nghĩa, con người của cháu cũng sẽ không để cho người quen của mình chịu thiệt đâu, chú đừng tưởng rằng tiền này kê lót đi vào thì không lấy về được, lãnh đạo trong thành phố sẽ làm cám kết đảm bảo, không để chú làm không công đâu.
Đinh Nhị Cẩu lúc này rất thưởng thức tuyên bố hùng hồn của Hoa Cẩm Thành, mới đầu hắn còn lo lắng Hoa Cẩm Thành nói ra điều kiện, không ngờ tới lại dễ dàng giải quyết như vậy.
Còn đối với Hoa Cẩm Thành mà nói, đây là một cơ hội để tiếp cận với Đinh Nhị Cẩu, mà tiếp cận Đinh Nhị Cẩu thì sẽ có ý nghĩa dần dần sẽ tiếp cận được với Thạch Aí Quốc, kỳ thật trong lòng Hoa Cẩm Thành lo nghĩ vẫn là mảnh đất xí nghiệp giữa trung tâm thành phố kia, so với tiền cảnh lợi nhuận, khu đang phát triển bỏ chút tiền tài không thấm vào đâu.
Hơn nữa, Hoa Cẩm Thành vô cùng rõ ràng, tại khu đang phát triển là sân ga của Đinh Nhị Cẩu, thì cũng chính là sân ga của Thạch Aí Quốc, người nào mà không biết Đinh Nhị Cẩu là tâm phúc tin cậy của Thạch Aí Quốc, cũng như cục công an thành phố vừa mới yên tĩnh một chút, liền lập tức lại đem Đinh Nhị Cẩu điều đi đến khu đang phát triển, mục đích như thế nào thì cũng có thể nghĩ ra.
Một vấn đề khác làm cho Hoa Cẩm Thành không chút do dự chính là, khu đang phát triển đã muốn xây dựng kiến thiết lại, công trình kia khẳng định là số tiền bỏ ra không nhỏ được, mà nếu như đến lúc đó thành phố không chi trả nổi số tiền kia, hoàn toàn có thể dùng đất đai để gán nợ, đến lúc đó nhắm đến mấy khu đất có vị trí tốt trong khu đang phát triển, qua mấy năm sau, khai phát thành bất động sản, cũng là kiếm tiền .
Dựa vào đủ loại mục đích, Hoa Cẩm Thành liền đem chuyện này đáp ứng.
-Cảm ơn Đinh phó cục, như vậy hai người cứ ngồi uống trà, tôi ra xem một chút cơm làm xong chưa?
Hoa Cẩm Thành kiếm một lý do vớ vẫn rồi đứng dậy đi ra ngoài .
-Chú Hoa à, chú cho cái dì phục vụ trà đạo đến đây tiếp tục biểu diễn trà đạo nhé.
Đinh Nhị Cẩu gật đầu, ngay lúc Hoa Cẩm Thành vừa muốn lúc ra cửa thì nói một câu như vậy, kỳ thật hắn chỉ là muốn nhìn thêm một chút người đàn bà này , bởi vì nhìn nàng hắn có chút nhớ đến Lưu Hương Lê .
Hoa Cẩm Thành ngạc nhiên, lập tức cười nói:
-Được rồi, tôi lập tức gọi cô ấy đến.
Hoa Cẩm Thành bước nhanh đi ra ngoài, cách đó không xa có một chỗ trong sảnh, người đàn bà tên gọi Linh Chi đang nấu nước pha trà đâu rồi, còn đối diện với của nàng, cũng có một cô gái trẻ đang ngồi, thoạt nhìn qua thì cô gái trẻ cùng người đàn bà này có nhiều điểm giống nhau, nhưng không biết là là do cô gái trả này có nét thành thục, hay là Linh Chi bảo dưỡng quá tốt, mà hai người này rất giống như là hai chị em.
-Hoa lão bản, mời ông ngồi.
Vừa thấy Hoa Cẩm Thành đi vào, Linh Chi cùng cô gái kia đều đứng lên, rất kính cẩn.
-Ngồi đi .. ngồi đi , không nên khách sáo, chị dâu.. trong khoảng thời gian qua ở chỗ này cũng không tệ chứ.
Hoa Cẩm Thành đặt mông ngồi ở trên mặt ghế giữa hai nàng, nhìn chung quanh một chút, đối với Linh Chi nói ra .
-Được, đa tạ Hoa lão bản, chúng ta về chỗ này có nơi ăn có nơi ở, lại còn được giao giao cho cái tay nghề trà đạo này, tôi rất cảm tạ Hoa lão bản.
Linh Chi sợ sệt nói ra .
-Ừ, vậy là tốt rồi, Linh Chi, chị dâu ra tiếp tục biểu diễn trà đạo cho hai vị kia khách nhân kia đi, tôi cùng Trúc Vận nói mấy câu chút.
Hoa Cẩm Thành mỉm cười nói ra .
Linh Chi rất nghe lời đứng lên nói với Trúc Vận:
-Mẹ đi trước, con châm trà cho Hoa lão bản nhé.
Linh Chi không biết Hoa Cẩm Thành tìm Trúc Vận để làm gì, trong nội tâm rất lo lắng Hoa Cẩm Thành sẽ đối với Trúc Vận có hạnh kiểm xấu, nhưng sau khi tỉ mỉ suy nghĩ lại, từ lúc hai mẹ con nàng tới nơi này hơn 5 năm qua, Hoa Cẩm Thành chưa bao giờ đối với mình cùng với con gái có cái gì là hạnh kiểm xấu, hôm nay còn tới một khách nhân trọng yếu như vậy, chắc cũng sẽ không có chuyện gì đâu, nghĩ tới đây cũng yên lòng.
-Trúc Vận, năm năm qua, ở đây cũng ổn chứ ?
Hoa Cẩm Thành lại hỏi .
-Lão bản, có phải là có chuyện gì hay không vậy?
Trúc Vận hỏi.
-Ừ…là có chút chuyện, cháu có nhớ đến cha mình không? Qua mấy ngày nữa có muốn chú sắp xếp để cháu đi thăm hắn một chút?
Hoa Cẩm Thành hỏi.
-Không …không …cháu không đi đâu.
Trúc Vận nghe được phải đi gặp cha của mình, toàn thân run lên .
-Ai …Trúc Vận, nói thật, từ khi cháu và mẹ cháu tới nơi này về sau, chú vẫn luôn rất lo lắng, lo lắng những người kia sẽ tìm tới nơi này, nhưng bây giờ nói thật, bản thân của chú cũng khó bảo toàn, cho nên chuyện của hai người, chú cũng phải nói thẳng ra..
Hoa Cẩm Thành nói mặc dù có chút trái lương tâm, nhưng vẫn muốn nói rõ ràng cho Trúc Vận biết.
-Lão bản, đã xảy ra chuyện gì?
Trúc Vận nghe Hoa Cẩm Thành muốn đuổi mẹ con ra đi, trong nội tâm thoáng cái liền suy sụp, trong ý thức của nàng, nơi này rất an toàn, mình và mẹ mình ở chỗ này vô cùng tốt.
--Ừ….chú đắc tội với một quan lớn, hiện tại không có biện pháp giải quyết, cho nên ta tìm đến một người quen của chú, muốn đem các người giao phó cho hắn , cháu cảm thấy thế nào?"
-Ai …. ai vậy?
-Đúng đấy …đó là người trẻ tuổi kia đang ngồi ở trong phòng khách, hắn là một người rất có quyền thế tại Hồ Châu, cũng có thể bảo hộ các người, chú giờ thì không được rồi, hơn nữa sự kiện kia đã trôi qua lâu như vậy rồi, các người cũng phải tìm cách có một thân phận thích hợp, chứ đâu tiếp tục mai danh ẩn tích như vậy cả đời cũng không phải là một biện pháp a.
Hoa Cẩm Thành nói ra .
-Chỉ có hắn mới có thể bảo vệ được…. hắn còn trẻ như vậy . . .
Trúc Vận không tin nói .
-Hắn tuy tuổi trẻ, nhưng bây giờ là an phó cục trưởng công an thành phố Hồ Châu rồi, bản án cha của cha cháu lúc đó chẳng phải là trải qua cục công an thành phố sao? Hắn làm trong cục công an thành phố đấy, nói không chừng còn có thể nói với quản lý ngục giam một tiếng, để chiếu cô cho cháu của cháu tốt hơn đấy…
Hoa Cẩm Thành nói .
-Thật sự sao?
Trúc Vận không phủ nhận, mặc dù không dám đi gặp mặt cha của mình, nhưng là khi nhắc đến cha mình, thì nàng vẫn là rất kích động.
Nàng sở dĩ ở trong tòa lâu đài của Hoa Cẩm Thành không dám đi ra ngoài, là vì chỉ cần nàng vừa đi ra ngoài, nói không chừng những người bị cha mình hại năm đó hại sẽ đem hai mẹ con nàng nuốt sống, hơn nữa những người kia cũng đã bắn tiếng, chỉ cần là phát hiện hai mẹ con nàng, nhất định sẽ đem bán trong nhà chứa, lúc nào kiếm được tiền trả hết thì mới coi là xong .
-Ừ, thật sự đấy, bởi vì sợ những người kia tìm được các người, cho nên chú cũng không dám tới thăm cha của cháu, nghe nói hắn ở bên trong ngục giam trôi qua cũng tệ lắm, cái này cũng là trách nhiệm của chú, không có đủ năng lực để chiếu cố hắn, tuy hai người đến nơi đây hơn năm năm rồi, nhưng những người kia vẫn còn đang tìm, nếu cứ tiếp tục như vậy là không được, sớm muộn gì cũng có ngày có gió lùa vào, đến lúc đó sự an toàn của các người, chú cũng không bảo vệ được …