Vốn là ăn cơm tại nhà họ Cố, để gặp mặt Cổ Hiểu Manh, nhưng nàng này cũng thật sự là quật cường, kể từ lúc cùng Đinh Nhị Cẩu xảy ra mâu thuẫn kia về sau , nàng không có cùng liên lạc qua hắn, nàng đã nói cho hắn trong thời gian hai năm tự do, suốt thời gian đó sẽ không quản cũng không hỏi đến hắn, nếu như qua hai năm sau, hắn vẫn không hối cải tình tình trăng hoa, thì nàng cũng không còn tồn cái gì hy vọng xa vời .
Mãi đến khi Đinh Nhị Cẩu sắp rời đi, Cổ Hiểu Manh vẫn chưa có trở về nhà , xem ra là nàng thật sự bề bộn nhiều việc, vì vậy Đinh Nhị Cẩu không đợi nữa mà về đến nhà, lại nhận được điện thoại của Chu Hồng Kỳ, nàng bảo hắn sáng sớm ngày mai ghé qua cục công an thành phố một chút, nói là có chuyện muốn trao đổi với hắn .
Đinh Nhị Cẩu nghe giọng nói của nàng rất khẩn cấp, nhưng Chu Hồng Kỳ bảo là nói trong điện thoại nói không thuận tiện, gặp mặt nói thì tốt hơn, Đinh Nhị Cẩu không biết là chuyện gì.
Cho nên sáng sớm, lúc Hạ Hà Tuệ vừa làm xong điểm tâm, Đinh Nhị Cẩu chưa kịp ăn thì không ngờ Chu Hồng Kỳ đã đến đón hắn.
-Đôi mắt đỏ như vậy, đêm qua chị mất ngủ sao?
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở bên cạnh ghế tài xế Chu Hồng Kỳ hỏi.
-Đúng vậy, tối hôm qua ngủ không được, vừa mới ở trên ghế sa lon chộp mắt được một hồ".
-Làm cái gì liều mạng như vậy sẽ tổn hại đến sức khoẻ đấy, công tác cũng không phải là một ngày làm xong, sau không nghỉ ngơi?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Trường Sinh, chị có thể phải ly khai Hồ Châu rồi, cho nên vội vàng đem những công việc này bàn giao lại, gọi em tới cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn cáo biệt với em, vốn là chị định lặng lẻ rời khỏi đây, nhưng mối quan hệ giữa chị và em không phải mới một, hai ngày, cho nên vẫn phải cáo biệt a.
Chu Hồng Kỳ vừa cười vừa nói, nhưng nụ cười của nàng rất là miễn cưỡng, Đinh Nhị Cẩu nhìn ra được .
-Xảy ra chuyện gì sao?
Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm trầm xuống , hỏi.
-Chị trước về trên công an tỉnh, bước tiếp theo làm gì thì vẫn chưa nhất định, đợi khi nào có tin tức chính thức thì chị sẽ nói cho em biết.
Chu Hồng Kỳ nói.
-Chị Hồng Kỳ…em không hỏi về công tác, mà em hỏi chị, có phải là đã xảy ra chuyện gì?
Đinh Nhị Cẩu cau mày hỏi lần nữa, hắn biết rõ Chu Hồng Kỳ là người đàn bà có chủ kiến, mặc dù mình hỏi, thì chưa chắc là nàng nói, nhưng nếu như mình không hỏi, thì Chu Hồng Kỳ lại càng nhất định không nói .
Chu Hồng Kỳ nhìn Đinh Nhị Cẩu, mỉm cười, nói ra:
-Đinh Trường Sinh.. em có thể nói cho chị biết, em có ưa thích chị không?
-Vì sao lại hỏi như vậy?
Đinh Nhị Cẩu một hồi tê cả da đầu, hắn không biết vì sao Chu Hồng Kỳ lại quay trở lại vấn đề này
-Có chính là có, không có thì là không có, câu hỏi này rất khó trả lời sao?
Chu Hồng Kỳ trầm giọng hỏi.
-Có, vẫn luôn có ..từ lúc chúng ta lần đầu tiên gặp mặt tại Bạch Sơn thì em đã có rồi..
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
- Ừ, vậy là tốt rồi, ngay cả chuyện gần gủi giữa chị và em đợt đi công tác bên Thái Lan không ai biết, nhưng chị cũng sợ hãi sau này có người khác biết, vì chị minh bạch, chị và em không thích hợp với nhau, chị vẫn luôn nghĩ là trong lòng mình còn có may mắn khi chúng ta bên nhau lần đó, nhưng bây giờ xem ra, hay là chị đã sai rồi, ưa thích chỉ là ưa thích, chứ không phải là yêu.
Chu Hồng Kỳ thong thả thở dài .
Đinh Nhị Cẩu lúc này tựa hồ có một cảm giác không ổn, chỉ lạ là không ổn ở chỗ nào, nhưng là có một điều hắn biết rõ, xem ra là thật sự đã mất Chu Hồng Kỳ rồi.
-Có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi lại lần nữa .
-Có khả năng chị sắp kết hôn rồi.
Chu Hồng Kỳ nói .
Lời này như là tiếng sấm bên tai, làm cho Đinh Nhị Cẩu cô cùng kinh ngạc,
-Kết hôn? Cùng ai vậy? Tại sao quá đột nhiên, người nọ .. người nọ ..em có biết không?
-Em không biết, chị cũng mới gặp mặt vài lần, không phải trong cái vòng tròn của chúng ta, mà là làm bên học thuật.
Chu Hồng Kỳ từ tốn nói .
-Đây là chuyện gì vậy, chẳng lẽ chị cứ như vậy mà đồng ý muốn kết hôn, việc này là chuyện cả đời, chị không thể qua loa như thế chứ, chỉ mới gặp mặt vài lần, thì đã muốn kết hôn?
Đinh Nhị Cẩu muốn thuyết phục Chu Hồng Kỳ, nhưng rỏ ràng tiếng nói của hắn tại thời khắc này lộ ra rất là yếu ớt .
- Ngược lại chúng ta là từ nhỏ nhận biết, nhưng về sau thì tách ra, đã lâu lắm rồi không gặp, hắn là con trai của An bí thư, tên An Tĩnh, tiến sĩ.
Chu Hồng Kỳ giải thích nói .
-Con trai An bí thư? An Như Sơn sao?
-Không phải ông ta thì còn có thể là ai, được rồi, việc này là chị quyết định, em không cần lo, chị hồi trở lại công an tỉnh cũng là tạm thời về sau có thể cũng sẽ rời khỏi tỉnh Trung Nam, đi Bắc Kinh.
Chu Hồng Kỳ nói ra .
-Cho nên về sau chị không còn khả năng giúp em được gì rồi, cố gắng công tác cho tốt, làm việc đừng có chần chừ đấy, chốn quan trường không phải dễ lẫn vào, còn lẫn vào được đến khi ngồi vào ghế cao quan, gặp khi gà chó lên trời thì nói không chừng sẽ còn liên lụy người nhà, hụt một bước chân thì có thể bị vạn kiếp bất phục.
Chu Hồng Kỳ nói rất là thương cảm, giống như là đang dặn dò Đinh Nhị Cẩu, cũng có thể là đang tự nói với chính mình .
Nhưng từ trong những lời này, Đinh Nhị Cẩu nghe qua hiểu rõ thêm một chút rồi, Chu gia có thể đang gặp phiền toái, nếu không thì Chu Hồng Kỳ sẽ không gả cho con trai của Anh Như Sơn đâu, dùng phương thức này để bảo trụ địa vị cho Chu gia, chuyện như vậy từ xưa tới nay, chưa bao giờ dừng lại..
Chuyện như vậy thì Đinh Nhị Cẩu chen miệng vào không lọt, đương nhiên càng không giúp đỡ được cái gì, hắn cũng không có khả năng chúc phúc cho Chu Hồng Kỳ, mối quan hệ của hắn và Chu Hồng Kỳ mặc dù tình nghĩa nhiều như vậy, nhưng không thể dùng tình yêu nam nữ để níu kéo.
Mặc dù đối với Chu Hồng Kỳ rời khỏi hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng hắn giờ phút này chỉ có thể là biểu hiện bê ngoài một cách thoải mái, tại vì hắn không muốn để cho Chu Hồng Kỳ đi càng khó chịu hơn.
………………………………………………………………………………………….
-Đinh phó cục, tới sớm thế?
Đinh Nhị Cẩu vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Chu Hồng Kỳ thì Dương Lộ cũng nghe nói Đinh phó cục trưởng sắp nhận công tác tới khu đang phát triển, cho nên nàng vẫn muốn tìm một cơ hội cùng Đinh Nhị Cẩu cáo biệt, nhưng do Đinh Nhị Cẩu một mực bề bộn nhiều việc, nên lần này gặp hắn ở phòng làm việc, liền vội vàng chạy tới .
-Dương Lộ … có chuyện gì sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.