CHƯƠNG 1300 : PHÍA SAU VẤY RA BAO NHIÊU BÙN?
Lúc Hoa Cẩm Thành đẩy cửa bước vào thì Đinh Nhị Cẩu đang cùng Hà Hồng An uống trà, Hoa Cẩm Thành đã tin tưởng vào quyết định của mình, Đinh Trường Sinh con người này vẫn rất là đáng tin, chính mình mặc dù so với tuổi của hắn lớn hơn khá nhiều, nhưng cách hắn làm việc lại có chừng mực, thật đúng ra là ông cũng gặp qua rất ít người như vậy…
Nói thật, để được Đinh Nhị Cẩu tín nhiệm, ông đã đem Linh Chi cùng Kỳ Trúc Vận thả ra, mặc dù ông không biết Linh Chi đã nói với Đinh Nhị Cẩu những bí mật nào, nhưng ông biết rõ Linh Chi người đàn bà này không đơn giản, sự thật cũng đã chứng minh cho suy đoán của ông .
Người theo dõi chỗ ở đối diện trên lầu Linh Chi báo cáo nói, Đinh Nhị Cẩu đúng là có đến gặp Linh Chi, mỗi lần đến thời gian ở lại rất lâu, nhưng chưa từng có ở lại qua đêm, làm cho Hoa Cẩm Thành cảm thấy kỳ quái .
Hơn nữa hiện tại bây giờ Hoa Cẩm Thành cũng không biết là Linh Chi hay Kỳ Trúc Vận, hai mẹ con này rốt cuộc là ai có tình cảm với Đinh Nhị Cẩu, về chuyện này ông không dám hỏi, từ khi thả mẹ con Linh Chi ra ngoài, ông cũng không cùng các nàng liên hệ, bởi vì lần trước phái người theo dõi Tiêu Hồng đã bị Đinh Nhị Cẩu biết rõ, lần này nếu mình lại lén lút tìm hiểu Linh Chi, thì mối quan hệ cùng với Đinh Nhị Cẩu vừa mới tạo dựng, sẽ bị ngờ vực tống táng không đang có .
Cho nên sau khi xác nhận Đinh Nhị Cẩu đúng là đã có đến gặp Linh Chi trong nhà, ông liền rút người, không còn muốn biết những chuyện gì sẽ xảy ra giữa Linh Chi và Đinh Nhị Cẩu nữa..
-Úi trời.. hai vị lãnh đạo, chỗ này thật u tĩnh a, Đinh chủ nhiệm, giám đốc Hà, xin chào..
Hoa Cẩm Thành vừa vào cửa liền lần lượt chào hỏi, trong miệng ngọt ngào như mật.
-Chú làm gì mà khách sáo nói ngọt như mật vậy, tại đây cái gì mà lãnh đạo chứ , bây giờ không có lãnh đạo nào cả, tất cả đều là bằng hữu, có phải không chú Hà?
Đinh Nhị Cẩu liền nói rất là thân thuộc bởi vì đang muốn bắc cầu với bọn họ.
-Đúng.. đúng, cháu Đinh nói không sai, Cẩm Thành..chúng ta cũng không phải lần đầu tiên mới gặp mặt, khách sáo làm cái gì, mau vào ngồi đi.
Hà Hồng An cũng là một lão hồ ly, thoáng cái nghe qua liền hiểu được ý của Đinh Nhị Cẩu.
Mua bán cho dù không thành thì cũng còn lại mối quan hệ, Hoa Cẩm Thành đã tìm đến mình vay tiền, hơn nữa trước đó Đinh Nhị Cẩu đã gợi ý cho Hà Hồng An dự phòng phương án thế chấp, cho nên cái khoản vay này đến cùng có thành hay không, thì còn phải xem Hoa Cẩm Thành làm đảm bảo và thế chấp như thế nào, còn nếu không được thì cười xòa cho trôi qua cũng không đến nỗi...
-Các chú đều là người quen biết đã lâu, cháu đây cũng không cần nói nhiều, chú Hoa lần này muốn vay chủ yếu là vì cần tiền mặt để xây dựng lại hạ tầng khu đang phát triển, còn giám đốc Hà thì đánh giá tình hình để xem chú Hoa có trả nổi tiền vay hay không, nếu không phù hợp điều kiện của bên ngân hàng đưa ra, cháu cũng không bắt buộc, còn chú Hoa, cháu đã dẫn tiến đến, chú Hà cũng nể mặt cháu, cũng đồng ý đối với khoản vay của chú có ưu đãi một chút, giờ thì hai chú nói chuyện trao đổi đi, cháu không tham gia, khu đang phát triển còn có việc, cháu đi trước một bước, có thời gian chúng ta sẽ gặp lại a.
-Cháu làm gì mà ra đi vội vã vậy chứ, chú đã chuẩn bị nồi lẩu dê rồi, bây giờ bên ngoài vẫn còn rất lạnh, bằng không chúng ta hôm nay uống chút rượu đi, vừa ăn vừa nói chuyện a.
Hà Hồng An giữ lại nói .
-Không được…sau này chúng ta còn nhiều thời gian, nếu là bằng hữu cũng đừng có chấp chi những thói tục kia, tùy ý mới là bằng hữu, cháu đi trước một bước, chú Hoa ..ở lại từ từ nói chuyện nhé.
Đinh Nhị Cẩu từ chối Hà Hồng An giữ lại, liền đi ra ngoài lái xe chạy đi .
Hắn không phải là có việc ở khu đang phát triển, mà là có việc khác, vừa rồi Hà Hồng An thố lộ về việc Triệu Khánh Hổ cùng Ấn Thiên Hoa có mối quan hệ, rất bất thường, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy chuyện này phải nói cho Trọng Hãi biết, có điều là hắn không biết Trọng Hãi có việc này hay chưa, nếu như Trọng Hãi đã biết, như vậy thì việc này lại càng thêm phức tạp .
Từ khi Đinh Nhị Cẩu đến Hồ Châu công tác ở cục công an thành phố, thì hắn luôn nhìn chằm chằm vào hai chú cháu Triệu Khánh Hổ cùng Triệu Cương này, cho đến bây giờ, Lưu Chấn Đông cũng đang gấp rút điều tra đối với nhà hàng KTV 0 giờ Kim Cương, cũng vì sau khi đến nhà hàng Nhân Gian Tiên Cảnh điều tra ra được kết quả là nơi này không phải là nơi đầu mối cung cấp ma túy, như vậy đâu mối cung cấp ma túy ở thành phớ Hồ Châu đang ở đâu?
Hắn đã đem ánh mắt tập trung vào Triệu Cương, nếu như quả thật là Triệu Cương, như vậy sẽ dính dấp đến Triệu Khánh Hổ, Triệu Khánh Hổ cũng sẽ bị kéo ra, thì ô dù sau lưng Triệu Khánh Hổ nếu quả như thật là Ấn Thiên Hoa, thì ông ta há có thể chạy thoát khỏi?
Ấn Thiên Hoa không thể để xảy ra sai sót, đây là Đinh Nhị Cẩu đứng ở bên trên góc độ của Trọng Hãi suy tính vấn đề, bởi vì từ khi Trọng Phong Dương đi đến Bắc Kinh, Ấn Thiên Hoa thực tế là người cầm lái tại tỉnh Trung Nam cho phe của Trọng Phong Dương, nếu như người cầm lái bị dẫn ra vì chuyện này, thế thì đằng sau vấy ra bao nhiêu bùn đất khó có thể mà nói, ngay cả Trọng Hãi có thể bị liên quan hay không cũng rất khó mà suy đoán.
-Hôm nay làm gì mà có thời gian tháo chạy đến nơi này của tôi vậy? Nói trước… cơ quan không còn tiền, cho dù là cậu có cầm phê chuẩn của thành phố ra, tôi cũng chẳng lấy đâu ra tiền để mà đưa cho cậu đâu..
Trọng Hãi ngẩng đầu nhìn lên thấy Đinh Nhị Cẩu đẩy cửa đi vào, liền cười mắng.
-Ai …vậy là coi như rồi, có nói cũng như không..
Đinh Nhị Cẩu cùng Trọng Hãi giờ đây đã rất thân quen, cho nên cũng có thể vài câu nói giỡn .
-Hừ… có chuyện thì cứ nói, có rắm thì phóng, đừng ở chỗ này nhịn lại mà mắc nghẹn đấy.
-Có câu nói, nếu như muốn lại để cho một người đàn ông biến thành đàn bà, cách tốt nhất là để cho người đó quản tiền…
Đinh Nhị Cẩu vừa cười vừa nói.
-Nói lại thử xem….
-Không nói nữa, lãnh đạo… em tới tìm anh thật sự là có chuyện khác, chuyện này rất trọng yếu, nếu như anh không có bận rộn, chúng ta đi ra ngoài nói đi, tại nơi đây cái hơi tiền quá nặng, làm em thở không nổi.
Đinh Nhị Cẩu nói .
Trọng Hãi liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, cũng hiểu được ý của Đinh Nhị, cho nên đứng dậy sắp xếp một chút tài liệu văn bản, hai nguời một trước một sau bước ra cửa , ngồi lên xe của Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu vẫn không có nói chuyện, im lặng lái xe đến tận bên hồ Lạc Mã, đến trên bờ đê thì ngừng lại .
Lúc này thời tiết nơi hồ Lạc Mã vẫn còn rất lạnh, cảnh sắc cây cối quanh hồ một mảnh tiêu điều, Trọng Hãi cũng xuống xe đi theo, hai nguời dần dần rời khỏi vị trí xe hơi, đến môt nơi hoàn toàn hoang lương trên đê .
-Nói đi ..chuyện gì trọng yếu như vậy.
Trọng Hãi nói.