- Ừ, cha có ý nghĩ như vậy.
Tạ Cửu Lĩnh không thể không nói.
Ông là đã nhìn ra, tiểu tử Đinh Nhị Cẩu này giảo hoạt không phải là ít, hơn nữa lại có bổn sự không có chó thì bắt mèo ăn phân thì càng là không có ai sánh bằng, chỉ cần cho hắn một chút xíu cơ hội, thì hắn sẽ biến thành lợi thế để đạt thành mục đích của mình..
Đinh Nhị Cẩu cùng cha con Tạ Cửu Lĩnh ba người ăn đơn giản tại nhà ăn công ty, sau đó Tạ Cửu Lĩnh liền về phòng nghỉ ngơi .
-Em cũng đi về đi, cơm này cũng ăn hết rồi, chị lại không có thời gian cùng em đi lung tung.
Tạ Phương Quỳnh nói.
-Ai ..chị sao trở mặt nhanh như vậy a, vừa rồi bác Tạ nói như thế nào, để chị đi dạo chơi cùng em tại Kinh Sơn, chị cũng đã đáp ứng, như thế nào giờ thì xoay mặt không nhận nợ à?
Đinh Nhị Cẩu nóng nảy nói.
-Úi trời…. chẳng hiểu ai lại đưa cho em lên làm chủ nhiệm khu khai phát vậy à, làm quan lớn như vậy, vậy mà không hiểu ánh mắt của người, em cho rằng cha của chị thật sự là có cái ý này sao ? Chẳng qua là cha chị nói lịch sự cho có, em có hiểu hay không?
-Là ý tứ như vậy ấy ư ? Sao em lại cảm thấy cha của chị nói rất chân thành, không giống như là nói một cách khách sáo vơi em..
Đinh Nhị Cẩu ra vẻ hồ đồ nói .
-Hừ…thôi đi...em cho rằng em là ai vậy, chị là một tổng giám đốc lại dẫn em đi dạo lung tung à?
Tạ Phương Quỳnh khinh thường nói .
-Không đúng, em cảm thấy được cha của chị là một chân thành người, em phải đến gặp cha chị hỏi có thật là đúng như chị nói như vậy không ? Nếu chỉ là câu nói lịch sự cho có, em sẽ quay trở lại Hồ Châu ngay, không quấy rầy đến chị nữa, tốt nhất là cách xa một chút cho chắc….
Đinh Nhị Cẩu nói xong lấy ra điện thoại làm bộ gọi gọi điện thoại cho Tạ Cửu Lĩnh.
-Này..này ..em cũng không cần đến mặt mũi của mình nữa đúng không?
Tạ Phương Quỳnh quay người lại nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu thật sự là đang gọi điện thoại, liền thò tay đoạt đi, cùng vơi con người như hắn vậy thì đúng là không có cách nào nói lý lẽ .
-Thôi được rồi.. xem như phục em, giờ muốn đi chỗ nào, nói đi…
Tạ Phương Quỳnh tức giận ném điện thoại di động cho Đinh Nhị Cẩu, cũng chẳng nhìn qua Đinh Nhị Cẩu ra..
-Vậy thì đi nhìn xem phong cảnh Kinh Sơn đi.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Tạ Phương Quỳnh bất đắc dĩ, lấy xe chở Đinh Nhị Cẩu rrời khỏi cổng văn phòng sắt thép Tạ thị, một đường hướng đến quặng mỏ Tạ gia trên núi chạy đi, nàng vừa vặn nhớ tới, có việc đến quặng mỏ xử lý, nhân cơ hội này đi luôn, nơi đó có cảnh sắc cái gì chứ … hừ, cứ đi thì biết.
-À… chị Tạ này, trước khi đến đây, em có đến gặp anh ấy vấn an . . .
-Nếu nói thêm một chữ nữa thì cút ngay xuống dưới đường.
Tạ Phương Quỳnh nghe xong câu nói của Đinh Nhị Cẩu liền nhướng mày, không đợi Đinh Nhị Cẩu nói hết câu đã ngắt lời… .
-Còn nữa… chị ấy có nói bị vướng đứa bé nên bất tiện tới thăm chị, cho nên nếu chị có thời gian, hãy về thăm chị ấy một chút.
Đinh Nhị Cẩu tiếp tục nói .
Lúc này Tạ Phương Quỳnh biết Đinh Nhị Cẩu nhắc đến Lưu Hương Lê, còn câu đầu tiên là Đinh Nhị Cẩu nói về Trọng Hãi .
-Chị biết rồi, nhưng đáng tiếc trong khoảng thời gian này thì không có rãnh rồi, Đinh Trường Sinh, em và Lưu Hương Lê đến cùng là muốn như thế nào ? Em đã lấy không được nàng, vì cái gì mà không dứt khoát, để trả lại hi vọng về sau cho người ta chứ ? Em không nên tàn nhẫn như vậy, lại để cho một người đàn bà cứ như vậy cả đời trông coi một đứa bé mà sống hết đời sao?
-Em biết, việc này là em không đúng, nhưng chị Tạ à, còn chính chị thì sao rồi ? Chị cũng tính cứ như vậy sống hết cả đời sao? Tuổi tác của chị so với Hương Lê cũng tầm ngang nhau, chị không nghĩ tới chuyện đi một bước nữa sao?
-Em câm miệng cho cho chị ngay, đang nói về chuyện của em, chứ không phải nói chuyện của chị..
Tạ Phương Quỳnh nghiêng đầu quát Đinh Nhị Cẩu .
Đinh Nhị Cẩu ngậm miệng không nói gì nữa, hắn thấy được, Tạ Phương Quỳnh đã ở vào ranh giới muốn bùng nổ rồi, vào lúc này mình lại không biết sống chết, đâm đầu vào thùng thuốc nổ này, đoán chừng nếu làm không tốt lập tức sẽ bị nổ tan xương nát thịt….
……………………………………………………………………………………………
- Tại sao em không nói gì nữa vậy?
Lái xe Tạ Phương Quỳnh lúc này lại thấy Đinh Nhị Cẩu ngậm miệng không nói , tựa như là hòa thượng nhập định vậy, không nhịn được hiếu kỳ, nàng cũng cảm thấy mình có chút nặng lời, vì vậy muốn hòa hoãn lại một chút hào khí .
-Cố đâm đầu nói chuyện sống chết với nữ tài xế thì rất là nguy hiểm, nếu tài xế nổi cơn muốn cắn người thì xe hư người chết, nên em không dám nói thêm gì nữa, miễn bị chị cắn em…
Đinh Nhị Cẩu nói rất chân thành .
-Ặc… ai mà thèm cắn em, da thịt của em hôi lắm..
Tạ Phương Quỳnh thổi phù một tiếng mỉm cười .
-Ha ha .. chị không tức giận là tốt rồi, làm em lo lắng muốn chết, làm em một thân đổ mồ hôi đây này..
Đinh Nhị Cẩu hoạt động một chút thân thể nói .
Tạ Phương Quỳnh liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, nàng hạ cửa kính xe xuống, nhìn hắn đang khoa trương duỗi gân cốt tay chân hỏi :
-Chị dọa người như vậy sao? Nhìn thấy em đắc ý lắm mà…
-Kỳ thật em vẫn luôn đối với chị rất ngưỡng mộ, kể cả vừa rồi lúc chị đang tức giận, thì sự ngưỡng mộ cũng không có giảm đi phần nào, em biết bây giờ giá cả sắt thép thị trường không được tốt, chị với tư cách tổng tài của Tạ thị, chắc chắn là áp lực rất lớn, nhưng chị cũng phải chú ý đến thân thể của mình, nếu chị gục ngã xuống, thì bác Tạ làm sao bây giờ, em cũng vậy…biết làm sao bây giờ?
Đinh Nhị Cẩu quay người nói với Tạ Phương Quỳnh.
-Có quan hệ gì với em chứ?
Tạ Phương Quỳnh nghe xong Đinh Nhị Cẩu nói, tay lái xe không tự chủ run lên một cái .
-Em nhớ lần đầu tiên nhìn thấy chị lúc lđó chị đang ở trong đại viện của ủy ban huyện, đứng tựa một bên chiếc xe BMW, lúc đó em liền suy nghĩ, người đàn bà này thật sự là thật đẹp, nếu . . .
-Dừng lại.. còn nói tiếp coi chừng chị đạp em xuống đất đấy.
Tạ Phương Quỳnh mặt đỏ lên nói ra.
Nhưng da mặt của Đinh Nhị Cẩu bây giờ không phải là để dùng trưng ra cho đẹp, Tạ Phương Quỳnh răn dạy trước như vậy, chẳng những hắn không có để tâm, trái lại được voi đòi tiên, hơn nữa một tay đã nắm lấy tay của Tạ Phương Quỳnh đang đặt ở trên vô lăng xe, hắn hiểu được, Tạ gia quả thật là đã nhận thức được nguy cơ tại Kinh Bắc, nhưng vẫn chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên làm như thế nào, đi đến hướng nào, nếu có thể cùng Tạ Phương Quỳnh đem mối quan hệ tiến thêm một bước, thì thành phố Hồ Châu vẫn còn rất có hy vọng .
Tuy làm như vậy đúng là có chút vô sỉ, hơn nữa Tạ Phương Quỳnh vẫn là vợ trước của Trọng Hãi, đây là một cái tâm lý chướng ngại rất lớn, nhưng mình giờ cũng không có đường lui, chỉ cần sắt thép của Tạ thị di chuyển đến Hồ Châu, cho dù có trả giá nhiều hơn nữa cũng đều là đáng giá .
Lúc này Tạ Phương Quỳnh đang làm động tác điều khiển xe, khiến cho đôi bắp đùi của nàng vốn có chút khép lại đã phân ra, mà cái váy phủ trên đầu gối cũng bị liên lụy, hướng lên phía trên tốc lên vài phần, khiến cho cặp đùi ngọc của nàng tại trước mặt Đinh Nhị Cẩu bộc lộ ra đến hơn phân nửa đoạn, nhìn đến đây, Đinh Nhị Cẩu trong tâm nhảy dựng, ánh mắt lại như không nghe sai sử vậy, hướng về đùi ngọc của Tạ Phương Quỳnh nhìn qua, đùi ngọc của nàng vậy mà rắn chắc lại không tỳ vết, làn da trắng noãn giống như muốn chảy ra nước, phụ trợ cặp đùi đầy đặn của nàng, những tia gân mạch máu nhỏ trên làn da tuyết trắng như ẩn như hiện, càng làm cho Tạ Phương Quỳnh gia tăng thêm vài phần hương vị hấp dẫn.
.