-Cậu nói cái gì? Gặp tôi .. gặp tôi để làm cái gì?
Trọng Hãi kinh ngạc và phản ứng đúng như dự đoán của Đinh Trường Sinh.
-Em nào có biết được, ông ấy trước là người nhà của anh, cách làm người của ông ấy, anh còn không biết hay sao, bất quá em cũng đã nhìn ra, đoán chừng là có việc, còn nếu như muốn báo thù thì có lẽ không phải là đợi đến bây giờ đâu a .
Đinh Trường Sinh làm bộ rất nghiêm túc phân tích nói .
-Cậu biến đi… lúc này còn có lòng dạ nói giỡn nữa.
Trọng Hãi tức giận.
-Ai.. ai ..em chỉ là người truyền lời, thì em thấy có thể chỉ là muốn cùng anh trao đổi chút chuyện gì đó..
Đinh Trường Sinh tiếp tục nói .
Trọng Hãi do dự một hồi, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng dưới sự khuyên chân thành của Đinh Trường Sinh, cũng là theo chân hắn đi đến hồ Thiên Nhất Sắc, hết cách rồi, giờ nếu không ra mặt, thì mình quả thật là không có lễ phép .
Đinh Trường Sinh mang theo Trọng Hãi đến làng du lịch hồ Thiên Nhất Sắc, vào lúc Tạ Cửu Lĩnh rõ ràng cùng Tạ Phương Quỳnh hai người đến cái cầu nhỏ câu cá , thời tiết này cá cắn câu rất ít, cái phao cần câu ở trên mặt nước rất lâu cũng không có động đậy, cũng không biết là hai người tại đây đang câu cá hay là thử thách sự kiên nhẫn .
-Đi thôi .., ở đàng kia kìa…À…đúng rồi , có khi nào là lão gia tử muốn anh và chị Tạ phục hôn không vậy?
Trọng Hãi vừa mới quay người, Đinh Trường Sinh nói ra một câu như vậy, Trọng Hãi bực mình quay trở lại đá cho hắn một cước, nếu không phải Đinh Trường Sinh lẩn trốn nhanh , một cước này khẳng định chắc chắc đã đá vào trên mông của hắn.
Đoạn đường này cũng chỉ hơn 100m, nhưng Trọng Hãi lại thấy đi vô cùng gian nan, khi nhìn thấy Tạ Cửu Lĩnh đã còng lưng xuống cùng Tạ Phương Quỳnh vẫn là cao ngất bóng lưng tịch mịch, Trọng Hãi thậm chí có điểm tự trách mình, nếu như mình không đi trệch đường…
Nhưng sinh hoạt cuộc sống đều là do mình chọn, hết cách rồi, sai thì cũng đã là sai rồi , cũng không khả năng đem cái gương vỡ phục hồi lại như cũ, phản bội một lần thì đồng nghĩa với cả đời phản bội .
Tạ Phương Quỳnh nghe được sau lưng có tiếng bước chân, tưởng rằng Đinh Trường Sinh trở lại, vì vậy xoay người, thấy là Trọng Hãi, đây là từ sau khi ly dị hai người lần thứ nhất mới gặp mặt lại, nhưng cũng tìm không được cái loại cảm giác quen thuộc gì cả .
Thấy được Tạ Phương Quỳnh quay đầu lại, nhưng là không có lên tiếng, Tạ Cửu Lĩnh cũng biết là Trọng Hãi đã đến rồi, vì vậy buông xuống cần câu, quay đầu lại nhìn Trọng Hãi nói:
-Trọng Hãi đến rồi à , ngồi xuống đây đi...
-Cha …trời lạnh như vậy, sao cha lại tới nơi này.
Trọng Hãi vẫn là như trước xưng hô Tạ Cửu Lĩnh là cha .
-Dừng lại … anh và tôi đã không còn có bất kỳ mối quan hệ gì rồi, đây là cha của tôi, chứ không phải là cha của anh, hơn nữa anh xứng đáng sao?
Tạ Phương Quỳnh nói với Trọng Hãi xong thì rời đi bước chân.
Điều này làm cho Trọng Hãi rất xấu hổ, nhưng không nói gì, ly dị cũng đã xong rồi, có cần ở chỗ này cãi nhau hay sao? Hơn nữa Tạ Cửu Lĩnh cũng không nói gì, Trọng Hãi cũng không tiện, đành phải câm miệng.
-Chị Tạ, tại sao trở lại đây, không có cùng một chỗ nói chuyện à?
Đinh Trường Sinh nhìn thấy Tạ Phương Quỳnh giận đùng đùng vừa đi tới , vội vàng nghênh đón hỏi.
-Em cút đi cho chị, em cũng không là loại tốt gì, cút ngay….
Tạ Phương Quỳnh đưa tay lến tát Đinh Trường Sinh một cái, nhưng Đinh Trường Sinh tránh khỏi, Tạ Phương Quỳnh vốn cũng không có thật sự muốn đánh với hắn, vì vậy quay người hướng đến gian nhà bước đi.
Đinh Trường Sinh nhìn nhìn bên hồ Trọng Hãi đang nói chuyện cùng Tạ Cửu Lĩnh, hắn cũng quay người đuổi theo về hướng của Tạ Phương Quỳnh.
-Trọng Hãi …chú của cháu gần đây có khỏe không ?
Tạ Cửu Lĩnh hỏi.
-Dạ cũng khỏe, cha .. thân thể cha dạo này như thế nào rồi?
-Bác cũng còn có thể gắng gượng được, Trọng Hãi .. giống như vừa rồi Phương Quỳnh đã nói, bác và cháu hiện tại đã không còn tồn tại loại quan hệ này rồi, cho nên về sau cháu cũng không cần gọi bác là cha nữa, cứ kêu là bác đi, như vậy cháu cũng không có cái cảm giác có lỗi, bọn cháu đều là người trẻ tuổi, con đường sinh hoạt là chính các cháu tự chọn, chỉ cần cảm thấy phù hợp là được rồi, những thứ khác đều không trọng yếu…
-Vâng…cháu biết rồi.
Trọng Hãi lúng túng hồi đáp, nhưng cho đến bây giờ Tạ Cửu Lĩnh cũng chưa có đi vào vấn đề chính, làm cho ở bên trong tâm của Trọng Hãi thấp thỏm không yên .
-Sai khi cháu và Phương Quỳnh chia tay, thì bác và chú của cháu cũng không còn gặp mặt, về sau liên hệ cũng càng ngày càng ít…Ai… tuy là thân thích trong nhà đã gãy đi, nhưng giao tình thì không thể ngừng đi, có phải không cháu?
Tạ Cửu Lĩnh rốt cục bắt đầu muốn nói đến chuyện chính sự rồi.
-Vâng…bác Tạ…nếu bác có chuyện gì, cứ việc nói thẳng cho cháu biết ..
Trọng Hãi nói ra .
-Vậy thì tốt… bác sẽ nói thẳng, từ khi chú của cháu đi rồi, bây giờ thì Ấn Thiên Hoa đang duy trì, nhưng chính bác tại Kinh Sơn đang gặp phiền toái, nên muốn nhờ cháu nói giúp với chú của cháu, có thể can thiệp giùm bác ở Kinh Sơn, nói bọn họ không nên ép vội như vậy, còn nếu như tiếp tục, thì sợ rằng tập đoàn sắt thép Tạ thị sẽ phá sản mất.
Tạ Cửu Lĩnh cau mày nói ra .
-Bác Tạ .. tình hình có nghiêm trọng đến thế sao? Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Không phải là tập đoàn sắt thép Tạ thị sắt vẫn luôn rất tốt sao?
Trọng Hãi cũng là chấn động, với tư cách là tập đoàn dân doanh sắt thép lớn nhất của tỉnh Trung Nam, vẫn luôn được coi là xí nghiệp dân doanh mẫu mực của tỉnh Trung Nam, làm sao lại rơi vào tình trạng bết bát như thế này cơ chứ?
-Mấy năm nay kinh tế ngành sản xuất sắt thép vẫn luôn đình trệ, sắt thép Tạ thị cũng không ảnh hưởng đến bao nhiêu, trước kia sắt thép Tạ thị có ưu thế về giá cả, đó là bởi vì Kinh Sơn có thể cung cấp cho sắt thép Tạ thị nguồn khoáng thạch tại chỗ, nhưng bây giờ thì không được nữa rồi, quặng mỏ khai mở ở Kinh Sơn đã gần cạn kiệt , nếu như từ bên ngoài mua khoáng thạch, thì tiền vận chuyển đến Kinh Sơn làm cho thành phẩm lên giá rất cao, chi bằng chuyển đến thành phố Hồ Châu, ít nhất Hồ Châu còn có đường sông vận chuyển, vậy thì có thể tiết kiệm được số lớn giá thành phẩm, cho nên bác định đem nhà máy chuyển đến Hồ Châu..
-Há, đây là chuyện tốt a, đoạn thời gian trước cháu có nghe Đinh Trường Sinh từng nói với cháu về việc này, có cần cháu giúp một tay không?
Trọng Hãi hỏi.
-Ai …nhưng nếu như đem nhà máy từ Kinh Sơn chuyển đến Hồ Châu, sẽ tránh không được giữa Hồ Châu và Kinh Sơn sẽ đưa ra lên tòa án, nhìn lợi ích trong này Kinh Sơn sẽ không buông tay, hiện tại Kinh Sơn đang buộc bác giao nộp tiền phục hồi lại khu mỏ quặng, bác tính toán phí tổn phải tầm bảy, tám trăm triệu, nếu như số tiền kia giao cho Kinh Sơn, như vậy thì sẽ hết tiền dời đi xí nghiệp nhà máy, chẳng khác nào sắt thép Tạ thị cũng sẽ chết tại Kinh Sơn, hiện tại ủy ban và thành ủy Kinh Sơn chính là ý này.
Tạ Cửu Lĩnh bất đắc dĩ nói .
-Nhiều tiền như vậy sao ? Vậy là bác Tạ có ý tứ là muốn nhờ chú của cháu ra mặt vì chuyện này?
-Ừ, tốt nhất là hắn ra mặt, bí thư thành ủy Kinh Sơn là thuộc hạ cũ của chú cháu, nân bác muốn nhờ chú của cháu lên tiếng giùm, không phải là bác không giao nộp số tiền kia, mà là hoãn lại một thời gian, để cho sắt thép Tạ thị có thời gian tính toán, hiện tại giá cổ phiếu mỗi ngày một giá, bác cũng không dám nhìn vào rồi, Trọng Hãi ….đây là bác Tạ Cửu Lĩnh van cầu cháu…
Tạ Cửu Lĩnh sắc mặt rất khó nhìn, lời nói này cũng rất thê lương.