CHƯƠNG 1356: TRÚNG KẾ..
Rất rõ ràng, hiện tại nguy hiểm nhất không phải trong phòng, mà là bên ngoài phòng, nếu để cho người bên ngoài bước vào nhìn thấy cái cảnh tượng này, vậy mình triệt để không mặt mũi thấy người, cho nên việc cấp bách là không để cho cha mình tiến đến .
Giãy giụa tránh Đinh Trường Sinh đang ôm, Từ Kiều Kiều vội vàng từ trên giường tùy tiện cầm lấy một cái áo che tạm tại trên người mình, sau đó nói:
-Cha …là con...con đang thay quần áo…
Từ Kiều Kiều liếc nhìn Đinh Trường Sinh, nháy mắt ra hiệu cho hắn xoay người sang chỗ khác để nàng mặc đồ, nhưng Đinh Trường Sinh xấu xa không động đậy, cứ như vậy nhìn chằm chằm trên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Từ Kiều Kiều.
Dù nàng đã vội cầm lấy cái áo che chắn trước người, nhưng chỉ có cái áo che chắn vội vàng thì làm sao giấu hết được những thứ cần giấu? Hắn chỉ thấy một bên bầu vú tròn vo kiêu ngạo vươn ra no đủ như đào mật, trần trụi loã lồ ở trước mặt hắn, màu hồng nhạt đầṳ ѵú hơi nhọn nhếch hướng lên, hoàn mỹ hình bán cầu, màu đỏ hồng quầng vú lốm đốm nổi lên những chấm nhỏ như gạo tấm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, một phần cái gò mu không được che kín hết, cũng lộ ra một phần thảm cỏ lông tơ non mịn hơi đen….
Tức giận Từ Kiều Kiều thiếu chút nữa cầm lấy cái đồng hồ báo thức trên đầu giường nện vào đầu hắ , nhưng là hết cách rồi, chỉ có thể là tùy ý để cho ánh mắt dâʍ đãиɠ của hắn khinh bạc trên thân thể mình, về sau cũng nghĩ thông suốt, chính mình vốn cũng đang muốn hấp dẫn hắn, giờ hắn nhìn như vậy cũng tốt , vì vậy cũng chẳng cần che giấu nữa, còn làm từng bước ở trước mặt của hắn mặc vào quần áo cũng chẳng cần mặc vào đồ lót, tuy nhiên nàng biết rõ lúc này sắc mặt của mình đỏ nóng biết bao ….. .
-Như thế nào …có phải là rất đã mắt?
Mặc vào hoàn tất quần áo , Từ Kiều Kiều đi đến bên người Đinh Trường Sinh , đưa tay ôm bờ vai của hắn, hỏi.
-Ừ…đã mắt… nhưng bây giờ làm sao đây? Tôi đi ra ngoài hay vẫn là ở trong này chờ? Vừa rồi cô nói cô đang thay quần áo, tôi mà đi ra ngoài, thì sẽ khiến cho cha mẹ cô hoài nghi a, ban ngày hai chúng ta ở chỗ này trong phòng lâu như vậy, kẻ đần đều có thể đoán được là chuyện gì xảy ra, cô nói làm sao đây?
Đinh Trường Sinh nhỏ giọng nói.
-Ha ha …..đi ra ngoài? Cũng tốt, từ nơi này đi ra ngoài cửa sổ đi, sau đó lại theo từ trong hành lang gỏ cửa vào nhà.
Từ Kiều Kiều chỉ vào cửa sổ ra lệnh .
Đinh Trường Sinh quay người lại, nhìn nhìn cửa sổ , đây là lầu ba chung cư , đối với hắn mà nói thì không là cái gì..
Đinh Trường Sinh đẩy cửa sổ ra hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, nhẹ nhàng nâng trên người trên bệ cửa sổ, Từ Kiều Kiều cười cười nhìn theo hắn, nàng nghĩ thầm, ngươi cứ tiếp tục để ta xem thử có xuống được không, đây chính là lầu ba, nhảy xuống là ngã chết ngươi đấy….
-Cô cứ suy nghĩ kỹ đi rồi gọi điện thoại cho tôi, chúng ta gặp lại sau..
Đinh Trường Sinh nói xong cũng thật sự là nhảy xuống, Từ Kiều Kiều thét kinh hãi, vội vàng chạy tới bên cửa sổ, đoán lấy Đinh Trường Sinh chắc chắn ít nhất thì cũng sẽ gãy giò.
Đinh Trường Sinh đương nhiên sẽ không trực tiếp nhảy xuống, mà là theo cái máng xối leo từ từ xuống dễ như trở bàn tay đã đến mặt đất, Từ Kiều Kiều còn muốn để cho Đinh Trường Sinh vào nhà cùng cha mẹ mình gặp mặt, không có nghĩ tới tên này liền ngồi trên xe chạy mất rồi, nàng vẻ mặt chán nản ngồi ở trên mặt giường lớn, chính mình hôm nay đúng là tiền mất tật mang …….
Đinh Trường Sinh lòng vẫn còn sợ hãi chạy băng băng trên đường cái, bất ngờ nhận được điện thoại của Lâm Xuân Hiểu, hắn vốn không muốn tiếp, nhưng dùng trí thông minh Lâm Xuân Hiểu nhất định sẽ đem chuyện của Hạ Phi tính tới trên đầu mình, cho nên suy nghĩ một chút vẫn là tiếp thông .
-Lâm bí thư..có chỉ thị gì?
-Chỉ thị? Chị không dám, bất quá Trường Sinh… chuyện này tốt nhất là dừng ở đây đi, nếu như có liên quan đến nhiều người, em cho rằng là em có thể toàn thân quay trở ra sao?
Lâm Xuân Hiểu tuy suy đoán chuyện của Hạ Phi, phía sau lưng là Đinh Trường Sinh đang giở trò, nhưng mình thứ nhất là không có chứng cứ rõ ràng, thứ hai trên mạng intrenet tố cáo về Hạ Phi đủ loại việc xấu về cơ bản là có thật.
Rất rõ ràng, đây là có người đang nhằm vào Hạ Phi, hơn nữa là có dự mưu trước.
Chính nàng khi lần đầu tiên nghe được về chuyện Hạ Phi phạm pháp làm loạn kỷ cương thì chính là do Đinh Trường Sinh nói với nàng biết đấy, hơn nữa cũng là một lần duy nhất, từ đó về sau không còn có ai nói với nàng về chuyện của Hạ Phi nữa, cho nên giờ đây nếu nói phía sau lưng không có bóng dáng của Đinh Trường Sinh, thì Lâm Xuân Hiểu như thế nào cũng sẽ không tin được.
-Lâm bí thư … trên trời chị nói một câu, dưới đất chị nói một câu, rốt cuộc là có ý gì đây?
Đinh Trường Sinh chậm rãi đậu xe vào ven đường, chuyên chú nổi lên cùng Lâm Xuân Hiểu đấu tâm nhãn.
-Trường Sinh …chị thừa nhận, về vấn đề Hạ Phi, chị làm cho em mất chức, nhưng áp dụng thủ đoạn hạ cấp như vậy để trả thù người, điều này cũng không phải là phong cách của Đinh Trường Sinh, em học được âm mưu quỷ kế từ lúc nào vậy?
Lâm Xuân Hiểu tiếp tục đâm kích lấy Đinh Trường Sinh.
-Lâm bí thư… em tôn trọng chị đã từng là lãnh đạo của em, em xưng hô chị là Lâm bí thư, cho nên cũng xin chị nói chuyện nên tôn trọng em một chút, nói cách khác, trước đây chuyện của Hạ Phi em đã từng phản ứng lên cho chị biết, đó là em xem chị là lãnh đạo ở bên trên, cầu chị giúp, nhưng chị cũng không ra tay giúp, vậy đó là là quyết định của chị, bây giờ chị căn cứ vào điểm ấy liền hoài nghi chuyện của Hạ Phi bây giờ là do em đang giở trò, em có thể hướng lên kỷ ủy tỉnh tố cáo, để cho kỷ ủy tỉnh tham gia điều tra, để nhìn xem Lâm bí thư đối với chuyện này nên gánh bao nhiêu trách nhiệm đấy.
-Đinh Trường Sinh, đây là thái độ của em sao? Em nói như vậy với chị vậy à?
Lâm Xuân Hiểu vô cùng nổi giận , mấy ngày nay chuyện của Hạ Phi khiến cho nàng sứt đầu mẻ trán, nàng đang bàn giao với chủ tịch huyện Vu Toàn Phương căn bản không có tiến triển gì cả, Vu Toàn Phương không phải là đồ đần, giờ phút quan trọng này nếu Lâm Xuân Hiểu muốn chạy, mà không đem cái chuyện này xử lý sạch sẻ , thì đừng có nghĩ đến chuyện đi đâu, Vu Toàn Phương không điên gì gì mà nhận cái cục diện rối rắm này .
-Lâm bí thư …chị tới Hồ Châu là cùng với em hợp tác, em khuyên chị nên nhanh chóng xử lý cho dứt điểm cứng cái chuyện nát bấy của huyện Hải Dương là được, bên này cũng đang lúc khó khăn, nếu như bởi vì chuyện của Hải Dương mà làm trễ nãi chuyện bên Hồ Châu, em thấy chị là đã phụ cái nổi khổ tâm của La bí thư đây này.
Đinh Trường Sinh một bộ giả vờ chính đáng hướng dẫn từng bước nói.
-Không nhọc đến em hao tâm tổn trí, chị là người có một thói quen tốt, đó là xử lý chuyện trước sau vẹn toàn, chuyện này nêu chị xử lý không tốt, chị sẽ không đến Hồ Châu làm đâu.
Lâm Xuân Hiểu nói xong cắn răng một cái, đưa điện thoại di động hung hãn quăng xuống đất, mấy ngàn đồng tiền cái điện thoại Apple cứ như vậy mà bị hỏng .
Điều này làm cho La Hương Nguyệt vừa vào cửa chấn động, vội vàng đem điện thoại nhặt lên, nhưng rất rõ ràng là đã bị hỏng, màn hình bể năm xẻ bảy, vỏ bọc cũng nát vài chỗ.
-Chuyện gì mà giận đến như vậy… cùng ai?
-Cái thằng tiểu hỗn đản, đến cùng là chị mắc mưu hắn rồi….
Lâm Xuân Hiểu mệt mỏi ngồi ở trên mặt ghế , nói ra .
-Ai vậy?
-Đinh Trường Sinh tên hỗn đản kia chứ ai, mới vừa rồi bị hắn làm cho một kích như vậy, chị đã nói nếu không đem chuyện Hạ Phi xử lý xong, thì chị không đến Hồ Châu nhận công tác, đây không phải là vừa vặn trúng kế sách của hắn sao? Thằng tiểu hỗn đản, hiện tại càng ngày càng lưu manh.
Lâm Xuân Hiểu cau mày nói
-Đinh Trường Sinh? Ai nha …chị Lâm à, hiện tại đến giờ mà chị vẫn cùng Đinh Trường Sinh xoắn xuýt sao, phía ngoài đang tới nhiều phóng viên, làm sao bây giờ, chị có tiếp hay không vậy?
-Ai …đúng là bị Hạ Phi hại chết , tiếp đi… nếu không lời nào để nói thì không nhận, tất cả mâu thuẫn đều tập trung đẩy lên huyện ủy, đến lúc đó huyện ủy càng bị động, đúng rồi Hạ Phi tên hỗn đản kia đâu rồi, hắn nói như thế nào?
-Hừ..hắn đối với chuyện gì cũng là thề thốt phủ nhận, chị Lâm … em thấy chị nên trao đổi lại với chủ nhiệm Hạ thoáng một chút, nếu không sử dụng thủ đoạn gì, chỉ sợ chị thật sự rất mà khó thoát thân.
La Hương Nguyệt nhắc nhở .