-Thất ra thì đối với cái hạng mục này con cũng có chút hứng thú, nhưng bây giờ biết được các người tính toán như vậy, con có cảm giác là mình bị tính kế lợi dụng, nên không còn có hứng thú nữa.
Đinh Trường Sinh lộ ra có chút ý chán nãn nói ra.
-Con có cái tư tưởng này thì không đúng rồi, thân ở quan trường, làm gì mà không có chuyện tính toán chứ, con cũng đừng có trách người khác tính toán với con...chẳng phải con cũng có những lúc tính toán với người khác vậy, làm lãnh đạo muốn cho cấp dưới làm thêm nhiều chút việc, nghĩ cách như thế nào lấy công lao của cấp dưới làm của riêng, đây là tính toán, còn cấp dưới lúc nào cũng tính toán tâm tư của lãnh đạo, nghĩ đến biện pháp lấy lòng của lãnh đạo, đây không phải là tính toán lẫn nhau sao? Con hãy suy nghĩ thật kỹ lại đi, trước giờ con đã từng không có tính toán qua chưa?
Cổ Thanh Sơn hướng dẫn từng bước nói .
Đối với Đinh Trường Sinh mà nói, Cổ Thanh Sơn kinh nghiệm tham chánh thì hắn khó có thể nhìn theo kịp bóng lưng đấy, nhưng Cổ Thanh Sơn biết rõ, chính mình bây giờ với căn bệnh này thì có thể thật sự là không được rồi, mấy ngày nay ông đã tìm hiểu về căn bệnh ung thư tuyến tuỵ, biết mình hi vọng hồi phục thì cực kỳ xa vời, rất có thể i tương lai không lâu, trên tỉnh sẽ gặp mình nói chuyện, để cho ông rời khỏi cương vị lãnh đạo, đây là nhất định, chính mình đi rồi , thì mới thuận tiện để cho người khác lên nắm vị trí .
Có thể là mình thật rất muốn giúp cho Đinh Trường Sinh một tay, nhưng bây giờ xem ra, mình đã không làm được nữa , nên chỉ có thể là đem kinh nghiệm của mình giáo huấn giao cho Đinh Trường Sinh, để cho hắn mau sớm lớn lên, có thể một mình đảm đương một phía, ông cũng đang nghĩ, nếu như hắn không là con nuôi của mình, mà là con rể của mình thì tốt biết bao nhiêu.
Kỳ thật Cổ Thanh Sơn không biết là Đinh Trường Sinh cùng với Cố Hiểu Manh đã sớm xuyên phá tầng quan hệ rồi, chỉ là hai người bọn họ đều chưa có vượt qua phòng tuyến cuối cùng mà thôi .
Hiện tại chuyện này lại càng không thể nào, bởi vì bệnh tình của Cổ Thanh Sơn, Đinh Trường Sinh với tư cách là con nuôi của Cổ Thanh Sơn, quan hệ này đã là lưu truyền rộng rãi khắp nơi lâu nay, nếu như Đinh Trường Sinh lại cùng Cố Hiểu Manh phát sinh thêm mối quan hệ nào khác, thì mọi người nhìn vào sẽ nói như thế nào đây? Làm sao lúc nào miệng thì gọi là chị nuôi, đến lúc cuối cùng thì biến thành chồng chị nuôi đây hả?
-Được rồi .. cha nuôi cứ nghỉ ngơi, con sẽ đi gặp Tần Chấn Bang..
Đinh Trường Sinh đứng lên nắm chặt tay Cổ Thanh Sơn, nói ra .
- Trường Sinh.. nhớ kỹ cố làm tốt, cũng nên nhớ chiếu cố cho Hiểu Manh, đứa con gái này rất nghe lời con đấy.
Cổ Thanh Sơn ý vị sâu xa nói ra .
Đinh Trường Sinh gật đầu, nhưng không nói gì, quay người đã đi ra khỏi phòng bệnh .
Lại khiến cho Đinh Trường Sinh cảm thấy bất ngờ là Tần Chấn Bang địa điểm hẹn hắn lại là tại nới mảnh đất trống trãi của khu đang phát triển, chính cái nơi vừa rồi đến khảo sát, lúc Đinh Trường Sinh dẫn ông ta đến xem.
Từ xa nhìn thấy chiếc xe của Đinh Trường Sinh một đường bụi mù chạy tới, Tần Chấn Bang nhìn phía xa xa hồ Lạc Mã, lại nhìn chiếc xe của Đinh Trường Sinh đang dần dần đến gần, ông quay qua nói ra với một cô gái:
- Để cho con nhìn xem một chút người mà chú Lương của con đề cử như thế nào.
-Con thấy cũng không có gì đặc biệt, đúng rồi ,..về sau cha cũng không nên đụng một chút thì thì đem Lương Khả Tâm về nhà của chúng ta, con thấy phiền lắm.
-Con thấy phiền hắn đó là chuyện của con, nhưng cha lại vừa ý nó thì sao, hai đứa giận dỗi hả?
Tần Chấn Bang hỏi.
-Cùng hắn giận dỗi? Cha tỉnh lại đi, hắn xứng để con giận dỗi sao?
Cô gái khinh thường nói .
-Con thật là… con phải biết, từ thế hệ của cha , cho đến thế hệ của con, nhà chúng ta đều không có người tham chánh, cho nên cũng xem như là không có thành tựu, cho nên con hãy vì gia tộc mà cân nhắc, con cũng biết nên phải làm sao chứ ? Lương Văn Tường bây giờ ai chạm tay vào là bị bỏng, đó cũng là nhờ năm đó có lão gia tử chúng ta giúp đỡ, nếu như sau này kết thành thân gia, đối với chúng ta Tần gia là mới có lợi đấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai mười năm nữa tại tỉnh Trung Nam thiên hạ chính là trong tay của Lương Văn Tường, ít nhất thời gian mười năm, con nói xem đời người có mấy cái mười năm như thế?
Tần Chấn Bang cau mày nói .
-Đó là chuyện của các người, không có quan hệ gì với con, khỏi phải nghĩ đến cái chuyện con hi sinh hạnh phúc của mình để cho gia tộc kiếm lời đâu, con không có cái giác ngộ kia.
Vô luận Tần Chấn Bang nói như thế nào, cô gái đều là một câutừ chối, khiến cho Tần Chấn Bang cũng đành bất đắc dĩ, đang còn muốn nói tiếp, thì Đinh Trường Sinh xe đã ngừng lại cách đó mấy chục thước, hắn đã đẩy cửa xe ra hướng phía Tần Chấn Bang bước tới .
Đinh Trường Sinh đương nhiên cũng chú ý tới Tần Chấn Bang không phải là một mình tới đây, còn mang theo một phụ nữ trẻ, hơn nữa còn là một phụ nữ rất là xinh đẹp, nhưng đối với nữ nhân như vậy mà nói, Đinh Trường Sinh sẽ là lựa chọn làm như không thấy, bởi vì một người như Tần Chấn Bang, bên cạnh người tuyệt đối sẽ không thiếu các phụ nữ theo, cho nên nếu là nữ nhân của người ta, nếu mình chăm chú nhìn thì không được…
-Tần tiên sinh, cháu nghĩ đến Tần tiên sinh sẽ mời cháu uống trà đây này, không nghĩ tới là lại tới nơi này để uống không khí ah.
Đinh Trường Sinh hướng Tần Chấn Bang đưa tay ra bắt, lối xưng hô thân thiết đùa giỡn nói ra .
-Ha ha, tôi biết rõ hiện tại đến khu đang phát triển này chỉ là uống không khí, Đinh chủ nhiệm, có chuyện này hay không vậy?
Tần Chấn Bang cũng không phải là người ăn chay, vừa mở miệng liền đem quẫn cảnh của khu đang phát triển xốc lên đáy ngọn nguồn ..
-Ai …Tần tiên sinh thật là thần thông quảng đại, xem ra quả nhiên là bất phàm a, cháu vừa rồi chỉ có chút tư ẩn lại cứ bị chú dò xét …thế nào …Tần tiên sinh hôm nay trở lại chốn cũ, có phải là đã có ngh ĩđến chuyện đầu tư tại Hồ Châu phải không?
-Vốn là tôi muốn đi đến tỉnh Trung Bắc nhìn xem đấy, nhưng không có ngờ rằng tại trên tỉnh Trung Nam lại gặp được một bằng hữu cũ, hắn nói so sánh với tỉnh Trung Bắc, thì tỉnh Trung Nam thích hợp hơn để tôi đến đầu tư, nếu như Hồ Châu mà cảm thấy không ổn, thì có thể đến tại khu đang phát triển Giang Đô kiếm một mảnh đất để hắn phe duyệt cho, điều kiện ưu đãi tại nơi đó và tại đây so ra cũng không có chút nào chênh lệch…
"Tần Chấn Bang rất tự tin nói ra .
-Ồ? Ai mà có khí phách lớn như vậy, chẳng lẽ là Ngô bí thư của thành phố Giang Đô?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Không phải… đó là Lương Văn Tường, thế nào ? Sức cạnh tranh có phải là mạnh hơn Hồ Châu rồi phải không?
Tần Chấn Bang đắc ý nói .
Đinh Trường Sinh nghe xong là Lương Văn Tường, tâm trạng đang lo lắng lúc đó thoáng cái buông lỏng, Lương Văn Tường là chủ tịch tỉnh, vô luận là rơi vào Hồ Châu hay là Giang Đô, cũng đều là địa bàn của tỉnh Trung Nam, hơn nữa từ góc độ thăng bằng chính trị nhìn xem, Lương Văn Tường nhất định sẽ không muốn cái hạng mục này rơi vào thành phố Giang Đô, thứ nhất Giang Đô ngay tỉnh thành, một khi xảy ra chuyện gì, thì trong tỉnh sẽ rất bị động, thứ hai nếu như ngụ lại Giang Đô, Ngô Minh An cùng với Lương Văn Tường quan hệ không thâm sâu, cho nên chi bằng đưa đến một thành phố địa cấp, như vậy thì vẹn toàn cho cả đôi bên.
-Ai …nếu là như vậy, thì Hồ Châu nhận thua, chắc phải buông bỏ cái hạng mục này rồi.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói .
Hắn nói như thế lại làm cho vẻ mặt đang đắc ý của Tần Chấn Bang sững sờ, đây là ý gì, chính mình chẳng qua là khoe khoang thoáng một chút, để cho ngươi biết sau lưng lão tử là có gốc lớn ủng hộ, cho nên các ngươi Hồ Châu tốt nhất vẫn là thành thật đáp ứng điều kiện tốt nhất đi, để cho ta giảm đi lắm chuyện .
Thế nhưng mà không nghĩ tới, chính mình vừa diễn trò qua, càng không có nghĩ tới đối phương tên tiểu hỗn đản này lại vui lòng chấp nhận, căn bản không có coi cái hạng mục này vào đâu, chuyện này chẳng qua là có một phần tâm tình của Đinh Trường Sinh hiện giờ, sau khi hắn nghe Cổ Thanh Sơn nói Thạch Ái Quốc đối với hạng mục này cũng là mâu thuẫn chí cực, cho nên mới ung dung bình thản biểu lộ như vậy một phen.