– Đừng, đừng , đừng!
Điền Gia Lượng thấy Vương Bạch Lệ dứt khoát đi tới mở cửa định ra ngoài, ông liền hoảng hốt, chạy lẹ đến trước mặt của Vương Bạch Lệ ngăn lại, bởi vì Điền Gia Lượng biết rõ, như Vương Bạch Lê đã nói, là chủ nhiệm hội phụ nữ, đã học qua pháp luật và cô là người có kinh nghiệm, nhất định là cô đang nắm giữ chứng cớ chính xác, mới có thể một mực chắc chắn nói mình cưỡиɠ ɠiαи cô .
Bởi vậy khi thấy Vương Bạch Lê thực muốn bỏ đi, Điền Gia Lượng liền vội vàng hấp tấp lo lắng, điều này có thể sẽ hủy tiến trình tương lai của mình , bôi đen danh tiếng là đảng viên, còn có khả năng gặp phải tai ương lao ngục, thân bại danh liệt.
– Bạch Lệ, anh van xin em, là anh có lỗi với em! Em đừng đi tố cáo anh được không?
Điền Gia Lượng đứng ngăn cản ở trước mặt của Vương Bạch Lê, cầu khẩn thật tội nghiệp .
Vương Bạch Lệ nước mắt rơi như mưa, hung hăng trừng trừng nhìn Điền Gia Lượng, không nói câu nào, tiếp tục đi tới cửa, bàn tay đã đè ở tay cầm cái cửa, chỉ cần cô đè nén xuống, giữ cửa kéo ra một cái, tiếp theo Điền Gia Lượng mọi chuyện xem như là kết thúc .
Ông ta đương nhiên biết rõ sự nghiêm trọng của chuyện này, giữ thật chặt hai tay Vương Bạch Lệ, Điền Gia Lượng vì địa vị danh tiếng của mình, bất cứ giá nào cũng phải van xin Vương Bạch Lệ , mắt lom lom nhìn Vương Bạch Lê nói.
– Bạch Lê , anh cũng tại vì uống rượu quá nhiều, nhất thời xúc động mới phạm sai lầm, van cầu em buông tha, nếu không anh sẽ chết một cách không ra gì!
“ Bốp! “
Vương Bạch Lê bàn tay nặng nề tràn đầy oán khí, dùng hết sức tát mạnh vào bên gò má phì nộn của Điền Gia Lượng, trên mặt ông ta lập tức để lại năm dấu tay ửng đỏ.
– Em cứ đánh đi, Bạch Lê , anh có lỗi với em, em đánh mắng anh thế nào cũng được , chỉ cần em không đi báo án!
– Để cho tôi đi !
Vương Bạch Lê không có đánh tiếp, mà là dùng sức giật lấy tay của mình ra , cô hiện tại trong lòng chỉ suy nghĩ chạy đến đồn công an báo án, nhất định phải đem Điền Gia Lượng hèn hạ vô sỉ đem ra công lý .
– Bạch Lê, đừng đi, anh sẽ đối với em chịu trách nhiệm bồi thường, anh sẽ đưa cho em một số tiền lớn được không?
– Buông ra , đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn, liền có thể giải quyết hết thảy! Thả tôi ra, để cho tôi đi !
Nước mắt của Vương Bạch Lê trong mắt lại trào ra, ra sức giãy dụa.
– Bạch Lê, đến cùng thì em muốn thế nào, thì em mới buông tha anh? Em nói đi , chỉ cần em nói ra điều kiện, anh sẽ đáp ứng!
Điền Gia Lượng ngẩng đầu lên vào khuôn mặt thê lương bi ai Vương Bạch Lê tiếp tục cầu khẩn .
– Tôi cái gì cũng không muốn, tôi cũng chẳng cần anh chịu trách nhiệm gì với tôi cả, tôi chỉ muốn anh bị luật pháp nghiêm trị!
Vương Bạch Lê không để ý tới Điền Gia Lượng khổ sở cầu khẩn, cô thấy giãy dụa mà không thoát khỏi bàn tay ông ta đang nắm lấy tay của mình, liền giơ chân lên đá vào trên bụng của Điền Gia Lượng
– Úi!
Điền Gia Lượng nhịn đau không được kêu lên, hắn đột nhiên bỏ qua hai tay đang nắm Vương Bạch Lệ, sau đó đứng lên, ánh mặt cũng thay đổi hoàn toàn, dáng vẻ vừa cầu khẩn biến mất, như chẳng thèm quan tâm đến nữa, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh .
– Bạch Lệ, anh thành tâm thành ý cầu xin em tha thứ, nhưng em vẫn không chịu, anh biết người có lỗi là anh, đó cũng là do say rượu mất lý trí, em vẫn muốn đi tố cáo, vậy cũng được, muốn tố cáo thì tố cáo đi, anh nói thật với em , em cũng biết là anh cùng công an huyện Hải Dương là chỗ quen biết, chỉ cần anh nói một câu, ngược lại sẽ không được gì, còn đem thanh danh của mình bôi xấu, em tin hay không? Anh có thể giải thích là em vì muốn thăng quan, nên chủ động câu dẫn anh lên giường, sau đó lật ngược làm áp lực với anh, nhưng vì không được anh thỏa mãn yêu cầu, nên trả đũa nói anh cưỡиɠ ɠiαи em, nếu anh nói như vậy, bất kể là công an huyện hay truyền thông báo chí, bọn họ đều sẽ tin tưởng anh hơn, tất cả dư luận đều hướng có lợi nghiêng về phía anh, đến khi ấy, công tác của em cũng sẽ không còn, còn nếu tệ hơn nữa, thì cùng lắm là lưỡng bại câu thương thôi !
Điền Gia Lượng nói một hơi những lời này có, chứa đầy hàm ý uy hϊếp.
Vương Bạch Lệ sau khi Điền Gia Lượng buông tay ra, đã kéo cửa ra định bước đi, nhưng khi nghe Điền Gia Lượng lời nói liên tiếp dồn dập, cô cũng không tự chủ được, liền ngừng sắp bước bước chân, trong lòng lúc này vô cùng mâu thuẫn, bị cưỡиɠ ɠiαи xác thực là một sự tình nhục nhã, nên nghĩ đến phải trừng phạt Điền Gia Lượng, và nghe qua những lời này, quả thật làm cho Vương Bạch Lệ bối rối, không biết phải làm sao cho tốt nhất.
Điền Gia Lượng cặp mắt lão luyện, giỏi về quan sát, ông ta thấy Vương Bạch Lệ động tác đình chỉ bước chân, đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, chỉ có tiếng khóc làm rung động hai bờ vai, ông ta biết mình sử dụng đòn cân não đã tác dụng , Vương Bạch Lệ đã là do dự như bị điểm trúng chỗ yếu huyệt, ông ta đã thấy còn một chút may mắn vào phút cuối, chỉ cần thêm chút lợi ích cho Vương Bạch Lệ , thì chuyện gì cũng có thể giải quyết .
Hắn đi đến bên người Vương Bạch Lệ, nhỏ nhẹ nói:
– Bạch Lệ, chỉ cần em không đem việc này nói ra ngoài, anh cam đoan đối với em, anh sẽ tận lực dùng hết khả năng đền bù tổn thất cho em, kể cả tiền tài cùng quyền lợi, được không?
Điền Gia Lượng vừa nói vừa giữ chặt tay của cô , thuận tay đem cửa phòng khóa lại .
Vương Bạch Lê vừa bị uy hiệp ngược lại, vừa được dụ dỗ quyền lợi, tiền tài thật sự cũng đã xao động, chính mình lảo đảo trở lại trên ghế giường ngồi xuống, hai tay bụm mặt , nước mắt chảy theo từ kẽ những ngón tay nhỏ .
Điền Gia Lượng biết rõ đạo lý rèn sắt khi sắt còn nóng, ông ta từ trong túi, móc bóp tiền ra, rút ra một tấm thẻ nói:
– Bạch Lê, trong thẻ này còn có hai mươi vạn đồng, mật mã là 458 xxx, coi như là anh đối với kinh tế của em đền bù tổn thất!
Điền Gia Lượng nói xong liền kéo xuống cánh tay Vương Bạch Lệ đang che mặt, , đem tấm thẻ tiền nhét vào trong tay của cô.
“Hai mươi vạn !”
Vương Bạch Lệ trong lòng run lên, hai mươi vạn, mấy con số này, cũng không phải là một con số nhỏ, đây là một số tiền lớn, với số tiền đó, tương đương cô cần phải công tác trong sáu năm, không ăn không uống, tiết kiệm mới có được, bàn tay của Vương Bạch Lệ bị Điền Gia Lượng nắm chặt lại với tấm thẻ tiền trong lòng tay , Điền Gia Lượng quyết định lại hạ thêm một liều thuốc mạnh: ”
– Bạch Lê , chỉ cần em không truy cứu việc này nữa , về sau nếu có cơ hội, còn có thể gần gủi với anh, cam đoan với em trong vòng một năm, anh sẽ tìm cách đưa em vào ngồi trên ghế của ủy viên ban chấp hành thường vụ đảng, đồng thời thăng cấp tương đương với vị trí phó chủ tịch thị trấn, thăng liền hai cấp, em tính lại đi !
Bạch Lê , tối hôm qua anh thừa dịp em uống say cưỡиɠ ɠiαи, anh trong lòng rất áy náy hối hận, tuy nhiên anh thật lòng rất thích em, đối với em bằng một tấm chân tình , đúng ra anh không nên dùng loại thủ đoạn hèn hạ này, cho nên anh thật tâm suy nghĩ phải bồi thường cho em, anh nói qua, nhất định sẽ làm được, em hãy tin tưởng anh, thậm chí đảng ủy tại thành phố Bạch Sơn, anh đều có mạng lưới quan hệ tốt , anh nhất định sẽ trong vòng một năm đem em tăng lên tới hai cấp chức vụ, em cũng đừng có tố cáo , van cầu em !
Điền Gia Lượng thấy được Vương Bạch Lê đang xao động muốn chao đão , tranh thủ thời gian thề thốt cam đoan với cô.
“Cưỡиɠ ɠiαи, khuất nhục, tiền tài, quyền lực, bên nào nhẹ, bên nào nặng đây, mình nên chọn con đường nào?”
Vương Bạch Lê nội tâm lăn lộn giằng xé, đủ thấy quyền lực quan trọng đến cỡ nào, huống chi bản thân của Điền Gia Lượng cũng không phải là dạng người làm cho người ta đáng ghét, trong lúc say rượu cũng bị hắn làm qua rồi, hắn đã lấy ra hai mươi vạn , còn hứa hẹn cho mình thăng quan, quên tất cả chuyện cưỡиɠ ɠiαи đi, dù sao ai làm cũng vậy, chỉ cần mình nghĩ thông suốt, đối với thân thể cũng không có bất kỳ tổn thương nào .
Nghĩ tới đây , Vương Bạch Lê trong lòng rộng mở ra, trong đôi mắt chứa đầy nước , cô nhè nhẹ gật đầu .
– Thật tốt quá, cám ơn em ! Bạch Lê , em thật là một người tốt !
Điền Gia Lượng trong lòng mừng rỡ, có thể nói là cuồng hỉ, nguy cơ sinh tử nhẹ nhàng được hóa giải, chiếm đoạt được một người đàn bà xinh đẹp, mà địa vị của mình cũng không có chút nào lung lay.
Ông ta thân thiết vỗ bả vai Vương Bạch Lê nói: ”
– Bạch Lê, em thật sự là quá đẹp , anh trông thấy em liền không nhịn được , vừa rồi liền phạm vào chuyện mà em chưa đồng ý, hiện tại lại có chút khó chịu, anh lớn mật cầu xin em một chuyện, em bây giờ cho anh một lần nữa, được không?
Xem ra đàn ông đều rất mau quên vết sẹo đau đớn, mới vừa rồi vì cơn dục tính làm bậy, nát đầu nát óc chờ đợi lo lắng, khom gối quỳ xuống cầu xin tha thứ, bây giờ khi thấy Vương Bạch Lê đã đáp ứng tha thứ cho mình, và còn chấp nhận thân cận về, Điền Gia Lượng lá gan liền lớn lên, điều này cũng khó trách ông ta, Vương Bạch Lê thuộc dạng đàn bà tuyệt sắc, có mấy người đàn ông nhìn thấy Vương Bạch Lê mà không có thú tính bùng phát, huống chi vừa rồi một lần kia, để cho Điền Gia Lượng dư vị suиɠ sướиɠ vô cùng !
Vương Bạch Lệ sau khi buông lỏng tâm tư, phảng phất tối hôm qua nằm mơ giống như được chồng mình lần đầu tiên, làm cho rất thoải mái, giờ thì mới biết, nguyên nhân là bị bí thư Điền Gia Lượng đâm vào cơ thể, nhìn mình bộ phận sinh dục hơi sưng đỏ, đã biết Điền Gia Lượng vừa rồi đâm vào, làm mình dữ dội đến cỡ nào.
Nói thật, Vương Bạch Lê cũng hiểu, phụ nữ cũng có người có nhu cầu tìиɦ ɖu͙ƈ rất mạnh, có người thì vừa phải là được, cô chính là dạng trong cơ thể có nhu cầu đòi hỏi rất cao, hiện giờ Điền Gia Lượng đang thân thiết vuốt ve bờ vai của cô , làm cho Vương Bạch Lê trong lòng đối với Điền Gia Lượng cũng tràn đầy lòng hiếu kỳ, không biết đàn ông làm chuyện này có giống nhau hay không, không biết là thời gian ƈôи ŧɦịŧ của đàn ông cắm vào cơ thể mình có khác biệt nhau, hay ai cũng vậy, trước giờ Vương Bạch Lê chỉ biết có một chồng mình, chưa từng có người đàn ông thứ hai, nên cô chẳng biết so sánh làm sao !
Suy nghĩ như vậy, Vương Bạch Lê vẫn nằm im không nhúc nhích, mà Điền Gia Lượng thì lão luyện, thấy cô không có phản kháng đem mình đẩy ra, ngược lại là chậm rãi nhắm mắt lại, ông ta biết rõ là tiền tài cùng với quyền lực đã đủ sức hấp dẫn người đàn bà này, đây cũng chính là nguyên nhân mà các tham quan phần lớn là có rất nhiều tình nhân.
Điền Gia Lượng thừa cơ đem Vương Bạch Lệ dần dần đã động tình, bổ nhào vào trên giường…