CHƯƠNG 1418: TÔI HIỂU RỒI.
Vạn Hòa Bình nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, trên người mồ hôi lập tức tuông ra, Vạn Hòa Bình vẫn luôn tận sức cứu người, những sự tình này thì ông không có suy tính, cho nên khi Đinh Trường Sinh vừa nói như thế, ông có cảm giác thật giống như là một cái bẫy giăng ra vậy, không giải cứu được cũng chết , mà giải cứu được vẫn là chết
-Vậy làm sao bây giờ?
Vạn Hòa Bình hỏi.
Đinh Trường Sinh không nói , nhìn xem trong xe còn mấy cảnh sát khác, đưa mắt liếc ra hiệu.
-Mấy người đi ra ngoài trước chút đi.
Vạn Hòa Bình nói.
Đợi đến lúc mấy tên cảnh sát kỹ thuật đều đi ra ngoài, Đinh Trường Sinh cầm qua trên bàn thước cái thước ba góc nói ra:
-Bọn cướp hiện tại đang ở vị trí này trong nhà xưởng, nhưng cụ thể thì không biết, đằng sau nhà xưởng là một con sông, bây giờ đang là lũ xuân, nước lên rất rộng, cảnh sát thì không cách nào đến gần, nhưng tại bờ sông bên kia, tôi cảm thấy có thể sắp xếp một chiếc xe có tiểu tổ bắn tỉa, hoặc là một chiếc thuyền nhỏ, nếu như cứu được ra, con tin sẽ từ nơi này đi ra ngoài, tránh đi phóng viên trước mặt, nếu như cứu không ra con tin, thì thi thể con tin cũng phải từ nơi này lấy đi ra ngoài..
Vạn Hòa Bình ngơ ngác nhìn hắn đánh dấu trên bàn, lại nhìn Đinh Trường Sinh, hơn nữa ông cũng nghe được trọng yếu không phải là Liễu Sinh, mà là không thể để cho Liễu Sinh có chuyện gì phát sinh sẽ làm liên lụy đến Ngô Minh An , đây mới là điều trọng yếu nhất .
Cứu ra Liễu Sinh, lén lút mang đi, đây là kết quả tốt nhất, nhưng cứu không được con tin, thì vẫn còn phương án lấy thì thể của nàng, tin rằng chỉ cần mình làm được chuyện này, thì Ngô Minh An sẽ thỏa mãn, một Liễu Sinh thì tính là cái gì, chỉ cần Ngô Minh An không có việc gì, thì muốn bao nhiêu Liễu Sinh lại không có?
-Tôi hiểu rồi.
Vạn Hòa Bình cười híp mắt dựng thẳng lên ngón cái, nói ra .
-Um… đây là kết quả tốt nhất, nhưng làm thế nào để hoàn thành kết quả này, còn phải có một điều kiện, đó chính là không có người nào biết đến chuyện con tin này ra sao.
Đinh Trường Sinh nói xong cũng nắm lên trên bàn một chai nước suối, hướng phía vị trí tốt tự chọn đi đến, chỉ cần trời tối, hắn sẽ tìm cách lẻn vào trong nhà xưởng, tìm cơ hội để cứu Liễu Sinh ra .
Đinh Trường Sinh đi rồi, Vạn Hòa Bình gọi vào tới một người mà mình tuyệt đối tín nhiệm, sau đó nói:
-Người mới vừa rồi là người của chúng ta, sau khi trời tối, hắn phối hợp với chúng ta đi vào trong cứu người, cậu dẫn mấy người đến bờ sông đối diện, yểm hộ hắn, mang theo súng bắn tỉa, ngàn lần không nên ngộ thương hắn, hiểu chưa?
-Vâng hiểu rõ, tôi đi ngay sắp xếp
-Ừ, đúng rồi ..nếu như hắn có thể cứu con tin ra , các người hết thảy đều nghe theo lời của hắn , biết không?
-Minh bạch, còn có chuyện gì nữa không cục trưởng.
- Không có, chú ý an toàn.
Vạn Hòa Bình nhìn nhìn đồng hồ trên tay, còn có nửa giờ thì trời tối, lúc này cũng nghe không được tiếng bọn cướp.
Ở cách hiện trường không đến hai cây số, một chiếc xe dừng ở ven đường, lái xe xuống xe giống như là đang sửa xe vậy, nhưng trong xe đang ngồi một nam một nữ, nam là Tửu Tinh Huệ Tử, nam là Tửu Tinh Tam Dương .
-Vẫn chưa liên lạc được sao?
Tửu Tinh Huệ Tử hỏi.
-Chỗ đó tín hiệu hình như là bị phá gây nhiểu cho nên đến giờ vẫn không liên được
Tửu Tinh Tam Dương lo lắng nói ra.
-Hỗn đãn , tôi đã nói qua cho anh bao nhiêu lần rồi , tất cả các chi tiết tỉ mĩ đều phải cân nhắc đến, anh xem anh đã lập ra chi tiết tỉ mĩ như vậy sao? Chúng ta bây giờ không liên lạc được với bọn hắn, bọn hắn bước tiếp theo có biết phải làm cái gì bây giờ? Bọn chúng ngu xuẩn như vậy, còn không biết sẽ xảy ra cái chuyện gì nữa đây này.
Tửu Tinh Huệ Tử tức giận nói ra .
-Vâng, đây là sai lầm , tôi...tôi sẽ tận lực .
-Đây là một cơ hội tốt biết bao, chúng ta không có thời gian, Ngô Minh An chủ chánh thành phố Giang Đô này đối với bước tiếp theo phát triển của chúng ta cực kỳ bất lợi, chúng ta muốn đưa Chu Bội Quân lên đài, tất cả đều đáp ứng tốt rồi, làm lãng phí chúng ta quan hệ tốn nhiều tiền tài như vậy, đến bây giờ rõ ràng vẫn không có tiến triển, tôi nghe nói, lãnh đạo cao tầng rất coi trọng Ngô Minh An, nếu như thất bại trong gang tấc như thế này, thì đồng nghĩa với tất cả các cố gắng của chúng ta bị uỗng phí đi.
-Đúng rồi, Huệ Tử tiểu thư ..còn có một việc, tôi nhìn thấy chính là cái tên Đinh Trường Sinh ở Hồ Châu kia một mực đi theo xe của chúng ta, bất đắc dĩ mới cùng xe của hắn đụng vào nhau để gây cản trở, nhưng không thành công, đoán chừng lúc này Đinh Trường Sinh rất có thể cũng ở bên trong chổ đó đây này. Tửu Tinh Tam Dương nói ra
Tửu Tinh Huệ Tử nghe được Tửu Tinh Tam Dương nói như vậy, hất tay một cái liền là há hốc miệng ra .
-Cái gì…. sự tình trọng yếu như vậy mà anh đến bây giờ mới nói, thằng tiểu tử kia quỷ kế đa đoan, nếu không phải là hắn, chúng ta bây giờ cùng với sắt thép Tạ thị tiếp xúc cũng sẽ không khó như thế, chúng ta vẫn luôn tận sức muốn đem sắt thép Tạ thị mang đến Giang Đô, thậm chí không tiếc là bơm tiền cho sắt thép Tạ thị, nhưng sắt thép Tạ thị lại chọn trúng Hồ Châu, cái này là do tên Đinh Trường Sinh kia giở trò quỷ, anh quả thật .. . . .
Tửu Tinh Huệ Tử tức giận nói không ra hết câu được .
Cảnh ban đêm dần dần càng tối, bọn cướp bên trong đã bắt đầu mất đi nhuệ khí , bởi vì bọn họ nhận thức là nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, nhưng bọn hắn không có có ý thức được là tử thần chính đang lặng lẽ tới gần bọn họ .
Đinh Trường Sinh không đánh giá cao bọn cướp này, chẳng những không có ai xạ kích lúc hắn đến gần nhà xưởng, trong xưởng cũng không tách người ra mai phục, thế cho nên Đinh Trường Sinh thuận lợi tiến vào bên trong nhà xưởng, quá yên lặng, còn làm cho Đinh Trường Sinh tưởng rằng bọn cướp đã diệt khẩu người xong rồi bỏ chạy hết rồi.
Trong bóng tối thính lực phát huy tác dụng mang tính chất quyết định, theo phương vị mấy người nhỏ giọng nói chuyện, hắn dần dần tiếp cận được bọn cướp đang chiếm cứ trong gian phòng phòng nhỏ .
khi Đinh Trường Sinh dần dần tới gần phòng nhỏ, thì bất ngờ dẩm vào trên đất miểng thủy tinh, tiếng răng rắc trong đêm tối yên tĩnh lại nghe dị thường chói tai, cho nên khi Đinh Trường Sinh ý thức được không đúng, vừa né qua một bên tránh, thì tiếng súng cũng là vang lên .
-Bà ngoại ơi…xém chết … cái mạng của Liễu Sinh người đàn bà này chẳng lẽ đáng giá hơn mạng lão tử sao? Ai ui… làm sợ muốn chết.
Đinh Trường Sinh trốn ở phía sau cây cột, vỗ trái tim âm thầm nói mình may mắn .
Bây giờ là địch minh ta ám, địch nhân lại không đi ra cũng không phải là tốt, việc cấp bách là phải làm sao để bọn họ đi ra, nói cách khác nếu không tại trong phòng nhỏ kia không có cách nào tiêu diệt từng người được.
-Mày đi ra xem một chút, có phải có người đã vào được bên trong không?
Một trong mấy tên bắt cóc nói ra .
-Lão đại, lúc này đi ra ngoài còn không phải là tự chịu chết sao? Em thấy chuyện chúng ta làm cũng xem như là được rồi, có con tin để cho phóng viên tới nhận mặt, chi bằng đầu hàng, dù sao người còn sống, nhiều lắm là phán vài năm tù mà thôi, còn nếu đem người gϊếŧ chết, chúng ta sẽ không còn đường sống, hơn nữa tên kia đến cùng có đưa tiền cho nhà mình hay chưa cũng còn chưa biết .
-Hừ…bớt nói nhảm đi, ra xem một chút đến cùng tình huống như thế nào?
Tất cả lời đối thoại đều rơi vào trong lỗ tai của Đinh Trường Sinh, xem ra mấy tên này quả nhiên chỉ là chấp hành nhiệm vụ, không phải chủ mưu, còn chủ mưu thì không ở nơi này.