Tiếp theo Đinh Trường Sinh mới như thấy được năng lực của Tần Chấn Bang, với Cổ Thanh Sơn thì Đinh Trường Sinh lên tỉnh mời được bác sĩ phải tốn hết mấy vạn, nhưng bác sĩ còn chưa muốn đi, nhưng Tần Chấn Bang thì khác, chỉ một cuộc gọi điện thoại, sau khi Đinh Trường Sinh gửi đi phim chụp về, thì bác sĩ trên Bắc Kinh liền sắp xếp chuẩn bị sáng sớm hôm sau đến Hồ Châu để làm giải phẫu cho Tần Mặc.
-Này, người này lai lịch gì, mà lại có thể mời nổi bác sĩ từ Bắc Kinh, đã vậy còn là bác sĩ bệnh viện quân y 301 nữa chứ.
Lúc Đinh Trường Sinh làm xong trận này rồi, khi ra ngoài Chu Hồng Diễm đi đến bên cạnh Đinh Trường Sinh hỏi .
-Bác sĩ từ Bắc Kinh tới , cụ thể như nào thì em không biết rõ, bên này nhờ chị an bài mấy y tá, phục vụ tốt giùm cho em, đừng có để xảy ra sự cố gì là được.
Đinh Trường Sinh nói với Chu Hồng Diễm.
-Chị biết rồi. À…còn Cố chủ nhiệm thì lúc nào giải phẫu, bác sĩ em mời sao đến giờ còn chưa tới, trong bệnh viện lãnh đạo cũng bắt đầu hối thúc rồi đấy.
Chu Hồng Diễm là y tá trưởng, cho nên đối với rất nhiều chuyện trong bệnh viện thì rất rõ ràng .
-Ai … em không có bản lãnh như Tần Chấn Bang, chỉ một chiếc điện thoại thì bác sĩ đã tới, chuyện Cổ chủ nhiệm đành phải chờ đợi thôi.
Đinh Trường Sinh nói ra .
…………………………………………………………………………………..
Tuy Tần Chấn Bang vẫn chưa là nhà đầu tư chính thức của Hồ Châu, hơn nữa vẫn còn rất nhiều chuyện phải cùng thành phố cò kè mặc cả, nhưng trong thành phố này thì những lãnh đạo đều cho đủ Tần Chấn Bang mặt mũi, hơn nữa những người này đều cũng biết Tần Chấn Bang có bối cảnh rất sâu, cho nên lúc nghe con gái của Tần Chấn Bang bị gãy xương chân nằm viện, ai cũng đều biểu thị quan tâm đến
Đương nhiên, Tần Mặc là một cô gái, những lãnh đạo kia đều là nam nhân, đến bệnh viện thăm hỏi thì cũng không phải là thuận tiện, vì vậy lúc này người nhà của lãnh đạo gia đành phải xuất mã rồi.
Cổ Thanh Sơn mặc dù cũng đang nằm viện, nhưng cũng phái tới hai mẹ con Dương Hiểu cùng Cố Hiểu Manh, Để Khôn Thành phái tới là vợ của ông ta Chân Lục Trúc, còn Thạch Ái Quốc phái tới là Tiêu Hồng cùng Thạch Mai Trinh.
-Một cô gái xinh đẹp như vậy, làm như thế nào chị lại nghe nói bởi vì em mà bị thương, thành thật khai báo, có phải là em vừa ý người ta, nhưng người ta không thích, nên em dùng sức mạnh gây ra phải không?
Thạch Mai Trinh quả nhiên là tận dụng mọi thứ, đi tới thăm Tần Mặc chỉ trong chốc lát là xong, rõ ràng đi ra phía ngoài lôi kéo Đinh Trường Sinh đi vào nhà vệ sinh nam .
-Chị điên rồi, đây chính là bệnh viện, nếu truyền đi ra ngoài thì em còn có thể Hồ Châu lăn lộn hay sao?
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, người phụ nữ này chẳng phân biệt được nơi nào, cũng chẳng phân biệt được lúc nào thì thích hợp , chỉ cần mình được sướng khoái là được , mà ngay cả lần trước tại trong nhà Thạch Ái Quốc cũng là như vậy, trong lúc Thạch Ái Quốc đang ở nhà, cũng dám kéo mình lên lầu làm bừa, đã vậy dưới lầu còn có một Tiêu Hồng mẹ kế, thật sự là không chịu nỗi Thạch Mai Trinh
-Hừ…chị biết, nhưng không làm như vậy, thì chị có thể tìm được em sao? Chị gọi điện thoại thì em không tiếp, gởi nhắn tin emi không hồi trở lại, có phải là em đang trốn chị phải không, chị nói cho em biết, em ở bên ngoài có mấy người đàn bà thì chị cũng không quan tâm, nhưng nếu em muốn muốn quăng bỏ chị, thì không có cửa đâu à…
-Làm gì có a..
-Có hay không thì trong lòng em biết. À.. trong công ty xảy ra chút vấn đề, có em bớt thời gian đến công ty đến một chuyến đi, chị không làm được.
Thạch Mai Trinh cũng biết tại đây làm cái chuyện này không phải là nơi thích hợp, hơn nữa nhà vệ sinh nam trong bệnh viện cũng không có sạch, hơn nữa người đến người đi cũng khó mà làm thành chuyện tốt .
Nhưng rồi đến cuối cùng, Thạch Mai Trinh cũng đưa tay vào bên trong quần Đinh Trường Sinh, vuốt ve một lúc, rõ ràng còn kéo cây ƈôи ŧɦịŧ ra ngoài, Đinh Trường Sinh đúng lúc này bị Thạch Mai Trinh khiêu khích đã có phản ứng , không nghĩ tới Thạch Mai Trinh lại điên đến mức như vậy, nàng muốn gϊếŧ thì hắn đành phải gϊếŧ..
……………………………………………………………………………………..
Tốc váy của Thạch Mai Trinh lên, kéo cái qυầи ɭóŧ xuống sàn nhà, hắn đem đầu khấc đặt ở cửa miệng huyệŧ Thạch Mai Trinh nhẹ nhàng trêu đùa vài cái, sau đó nhẹ nhàng nâng đùi phải của nàng lên, dùng sức đâm vào.
-Um..
Hai người trong cổ họng cùng lúc phát ra một tiếng, hai cái đầu lưỡi nhân cơ hội mút quấn lại với nhau, cơn sướng của Thạch Mai Trinh đã dâng lên khi cây ƈôи ŧɦịŧ trong nháy mắt đã chui vào trong huyệŧ, ƈôи ŧɦịŧ của hắn tại trong huyệŧ nhẹ nhàng co rúm vài cái, sau đó lui về cửa miệng huyệŧ mài vài cái, rồi thật sự dùng sức cắm thẳng vào, bắt đầu đâm vào rút ra đâm vào, Thạch Mai Trinh từ từ cảm thấy sâu trong huyệŧ của mình tê dại, càng lúc càng lợi hại, tùy lúc đều có thể kêu rên thành tiếng.
Tuy rằng hai người tư thế bất lợi cho cây ƈôи ŧɦịŧ xâm nhập, nhưng cây ƈôи ŧɦịŧ của hắn cũng không khó xuyên vào đến trung tâm, đầu khấc lần lượt đụng vào trên cổ đáy huyệŧ của nàng.
…………………………………………………………………………………………..
Chợt Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Thạch Mai Trinh thân thể cứng ngắc cau mày, vẻ mặt khó chịu, nàng biết mình không chịu nỗi sắp kêu lên thành tiếng, nên liền vội vươn tay nhéo giữ lại nơi gốc cây ƈôи ŧɦịŧ lại.
-Hừm… . chị làm gì thế?
Đinh Nhị Cẩu không hiểu nhìn Thạch Mai Trinh đang thở hổn hển hỏi.
-Um … chờ một chút.. chị nhịn không được muốn kêu lên thành tiếng làm sao bây giờ đây?
Xem ra nếu không giải quyết vấn đề này, thì là không thể tiếp tục được, Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ rồi nói:
-Nếu không nhét cái qυầи ɭóŧ vào trong miệng chị đi..
-Chán ghét…
Thạch Mai Trinh hờn dỗi, Đinh Nhị Cẩu bị vách thịt non huyệŧ của nàng đang bó chặc, cây ƈôи ŧɦịŧ lại trướng đại thêm vài phần, hắn cũng không nhịn được liền đem cái qυầи ɭóŧ của nàng nhét vào trong miệng Thạch Mai Trinh.
Vừa rồi cảm xúc đều bị Thạch Mai Trinh phá hủy, bây giờ mới được lặp lại, lập tức tăng lên tốc độ mạnh yếu của cây ƈôи ŧɦịŧ.
…………………………………………………………………………………….
Một lúc sau tuy rằng miệng ngậm lấy cái qυầи ɭóŧ, nhưng Thạch Mai Trinh vẫn là không nhịn được tiếng rêи ɾỉ, trong lúc nàng đang phiêu phiêu, thì Đinh Nhị Cẩu lại đột nhiên đem ƈôи ŧɦịŧ rút ra, Thạch Mai Trinh chợt cảm thấy trong huyệŧ mình một trận hư không, nhịn không được đem cái mông hẩy đuổi theo tới.
………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu xoay thân mình Thạch Mai Trinh ghé vào trên tường, sau đó cả người lại nhẹ nhàng ghé vào phía sau lưng nàng, cây ƈôи ŧɦịŧ kiên đĩnh xuyên qua cái khe mông lớn để ở lên miệng huyệŧ, Đinh Nhị Cẩu đẩy cây ƈôи ŧɦịŧ tới, trong lúc cái mông lớn nhẹ nhàng cong lên theo sát, sau khi dùng sức một cái, cây ƈôи ŧɦịŧ liền lại cắm vào bên trong huyệŧ nàng.
Đinh Nhị Cẩu với tư thế như vậy, tuy rằng không thể dốc hết mười phần toàn lực, bởi vì vấn đề góc độ, cho nên đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ nhiều lần đâm không tới miệng đáy huyệŧ, Thạch Mai Trinh gấp gáp so với vừa rồi càng thêm mãnh liệt.
……………………………………………………………………………………….
Rất nhanh cái mông của Đinh Nhị Cẩu giống như motor, càng lúc càng nhanh, trong huyệŧ, cây ƈôи ŧɦịŧ thật giống như máy đóng cọc vậy, cuối cùng miệng của Thạch Mai Trinh cái qυầи ɭóŧ đã rớt ra, nhưng hai người ai cũng không có chú ý tới.
-Um..a…không được…hư hết rồi..úi…ui…
Thạch Mai Trinh thân người chợt kéo căng thẳng tắp, hai cái tay thật chặc bám trên tường, toàn thân run run, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy chỗ đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ từ sâu trong huyệŧ nàng giống như cối xay thịt bình thường gắt gao vắt lấy đầu khấc của hắn, hắn liền sử hết khí lực toàn thân gia tốc tiến lên, nàng cũng cảm thấy bên trong huyệŧ, cây ƈôи ŧɦịŧ lớn của hắn đã phồng tới cực điểm, biết Đinh Nhị Cẩu sắp bắn tinh, vội vàng kẹp chặc cơ thịt huyệŧ phối hợp với hắn điên cuồng trong những giây cuối cùng.
Cuối cùng là một trận tϊиɦ ɖϊƈh͙ chiếu vào trong cổ đáy huyệŧ, huyệŧ Thạch Mai Trinh bị phỏng một trận run run, Đinh Nhị Cẩu ghim sâu cây ƈôи ŧɦịŧ để đầu khấc chạm cổ đáy huyệŧ dùng sức cọ xát thêm vài cái, Thạch Mai Trinh cảm thấy hoa tâm mình một trận tê dại, nhịn không được thành thịt non huyệŧ lại kẹp chặc vài phần, gắt gao quấn ở mặt trên ƈôи ŧɦịŧ, Đinh Nhị Cẩu trong lòng hô to sảng khoái, hắn muốn đúng là cái loại cảm giác này, mà ngay sau đó liền cảm nhận được một làn nước ấm phun tại trên đầu khấc của mình.
………………………………………………………………………………………..
Triệu Khánh Hổ nhìn thấy Bạch Khai Sơn đưa cho A Long hai cái hộp, thầm nghĩ, trong hai cái hộp này sẽ là cái gì đây chứ? Tuy đây là ở địa bàn của mình , nhưng lâu nay biết rõ Bạch Khai Sơn là thủ đoạn độc ác, tên tùy tùng đi theo Bạch Khai Sơn lần trước gặp mặt đã không thấy tăm hơi, nghe Tương Ngọc Điệp nói đã bị Bạch Khai Sơn tự mình gϊếŧ chết , đối với dạng người đối người thân tín của mình mà ra tay độc ác như vậy, thì làm sao không đề phòng cho được chứ
-Anh Bạch … đây là….?
-Một ít đồ vật, không đáng giá nhắc tới, tôi biết lão đệ sắp lên chức ông nội rồi, ngẫu nhiên vừa rồi đạt được hai con ngựa làm bằng ngọc thời Hán, nên gửi cho hai vị tiểu công tử lễ vật.
Bạch Khai Sơn để hai hộp quà trên bàn trà, hơn nữa tự mình còn mở ra.
Triệu Khánh Hổ mặc dù không hiểu biết về đồ cổ, nhưng cũng biết Bạch Khai Sơn là nhân vật lăn lộn bên ngoài mấy thập niên, không có khả năng đem đồ giả đi lừa gạt lão, nhưng lão có chút khó hiểu, Hà Tình mang song bào thai là chuyện bí mật, Bạch Khai Sơn cùng mình kết giao thì không rất sâu, Bạch Khai Sơn làm sao mà biết được chứ.
-Ui…anh Bạch, cái này sao được, hai con ngựa ngọc này quý trọng như thế, tôi đảm đương không nổi đâu a, vô công bất thụ lộc mà.
-Ha ha, Khánh Hổ lão đệ, hôm nay tôi đến đây thật ra còn vì là một chuyện mua bán nữa, lão đệ cũng đã biết, Ngọc Điệp là con nuôi cũa tôi, hơn nữa chúng ta vẫn luôn là lui tới làm ăn đấy, từ khi chồng nàng chết rồi, về sau chuyện làm ăn của nàng đều là do tôi giúp đỡ trợ giúp, vốn đây cũng xem là song doanh, cả hai cùng có lợi, nhưng gần đây Ngọc Điệp lại quá giang đu theo một thằng nhãi ranh, làm càn đem lòng hảo tâm của tôi hóa thành một kẻ lòng lang dạ thú, hết cách rồi, dù sao Ngọc Điệp cũng là con gái nuôi, lão đệ nói tôi phải làm như thế nào đây chứ ?
-Anh Bạch…có phải anh nói là Đinh Trường Sinh phải không?
-Ừ… chính là thằng nhãi con này, bất quá tôi nghe nói Khánh Hổ lão đệ cũng có mối quan hệ với Ngọc Điệp cũng là không cạn, không biết nếu như tin tức này mà tới tai của Đinh Trường Sinh thằng nhãi con kia biết, thì hắn có đa tưởng nghi ngờ gì không này?
Bạch Khai Sơn không hổ là nhân vật trên đường lăn lộn mấy thập niên, cho dù là tại Vệ Hoàng Trang đây đề phòng sâm nghiêm, lão vẫn là chuyện trò vui vẻ , không có một chút gì là khϊếp ý cả .
-Ha ha….anh Bạch, anh hiểu lầm rồi… tôi cùng Tương Ngọc Điệp căn bản chỉ là gặp nhau vài lần mà thôi, nên nói là có quan hệ tốt, điều này làm sao có thể chứ?
Triệu Khánh Hổ đương nhiên sẽ không thừa nhận mình và Tương Ngọc Điệp quan hệ, nhưng là hai người đã sớm hoạch định xong Tương Ngọc Điệp phụ trách nguồn cung cấp, Triệu Khánh Hổ phụ trách con đường phân phối hàng, cho nên hiện tại bây giờ lão đang lo lắng Bạch Khai Sơn đến cùng có biết chuyện này hay không?
-Còn chàng trai là Triệu Cương phải không, tuổi trẻ tài cao a, đúng rồi .. về sau nếu có đi lên tỉnh thành, phải ghé vào nhà hàng của tôi chơi đấy nhé, không phải là tôi Bạch Khai Sơn keo kiệt, sao từ Hồ Châu lên đến cửa nhà hàng của tôi rồi, rõ ràng lại không vào trong ăn cơm chứ, đây là cái đạo lí gì vậy ?
Bạch Khai Sơn nhìn xem sắc mặt đỏ lên của Triệu Cương, hắn nói là Triệu Cương, nhưng lại là gõ trên người của Triệu Khánh Hổ, hừ… còn nói cùng Tương Ngọc Điệp quan hệ không sâu, quan hệ không sâu mà đáng giá phái đám tay chân đi sau lưng giúp Tương Ngọc Điệp sao?
Triệu Khánh Hổ xấu hổ, còn Triệu Cương thằng này càng là một câu cũng nói không nên lời .
-Này còn đứng đấy làm gì? Còn không nhanh cầm lấy lễ vật của anh Bạch cất vào bên trong ?
Triệu Khánh Hổ cũng không phản đối, quay đầu nói với Triệu Cương đang đừng như gà gỗ kia .
Trong nội tâm của lão uất ức, đây chính là ở trong địa bàn của mình, rõ ràng lại để cho lão lưu manh này chiếm được thượng phong tuyệt đối.