CHƯƠNG 1450: TRANH CHẤP CHỖ NÀO CŨNG CÓ.
Tuy Uông Minh Hạo cảm giác được La Bàn Hạ hôm nay đây là đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, nhưng đây cũng là tràng diện mà Thạch Ái Quốc mong muốn, chỉ cần La Bàn Hạ cùng Để Khôn Thành không liên hợp lại cùng nhau, thì Thạch Ái Quốc có thể khống chế được cục diện, hơn nữa nếu La Bàn Hạ phát huy càng lợi hại, thì đối với Thạch Ái Quốc càng có lợi, cho nên Thạch Ái Quốc một mực không có lên tiếng.
-Về chuyện này kỷ ủy chúng ta quả thật là nhận được qua report của quần chún , nhưng tất cả đều là report nặc danh, với lại Lưu Thành An đang làm cán bộ lãnh đạo như vậy, nếu muốn điều tra, thì trong thành phố cũng có ý kiến a.
Uông Minh Hạo nhìn Thạch Ái Quốc đang im lặng không lên tiếng, nghĩ thầm ‘’ Đây là thường ủy hội đang thảo luận vấn đề điều chỉnh nhân sự, Thạch bí thư phải lập tức kiểm soát được tình hình, ngươi chẳng lẽ không ra mặt ngăn lại, La Bàn Hạ chỉ là chủ trì cuộc họp, ngươi sẽ không đem tất cả quyền lực đều giao cho La Bàn Hạ chứ ? ‘’
-Tốt rồi, tốt rồi, vấn đề chính bây giờ thảo luận nhân sự, Bàn Hạ… ông có chọn được người thích hợp chưa?
-Tôi đề cử bí thư Trần Bính Thái khu đang phát triển, tôi cho rằng Trần Bính Thái bất luận là tư lịch cùng kiến thức, cũng có thể đảm đương nổi chức vụ bí thư khu Tân Hồ, mấu chốt là Trần Bính Thái đã từng công tác tại khu đang phát, đối với vấn đề kinh tế hiểu thì thấu triệt, vì thế tôi cho rằng ông ta có thể gánh chịu nổi trọng trách kinh tế của khu Tân Hồ.
La Bàn Hạ miễn cưỡng nói lời khen Trần Bính Thái này mà ngay bản thân của ông cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Trần Bính Thái nếu quả thật là có năng lực bản lĩnh, thì khu đang phát triển có đâu trở thành tệ mạc như vậy? Nhưng nếu La Bàn Hạ không nói như vậy, thì có thể nói như thế nào đây về Trần Bính Thái? Vốn chuyện Lâm Xuân Hiểu đến khu đang phát triển đã là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng lại bị trục trặc một vấn đề nhỏ ở huyện Hải Dương làm cho cách trở, nghe nói chuyện này là do Đinh Trường Sinh ở sau lưng giở trò, điều này làm cho La Bàn Hạ đối với Đinh Trường Sinh cũng có cái nhìn khác, tiểu tử này như thế nào lại có cái ý nghĩ xấu như vậy chứ, quả thực là không từ bất cứ thủ đoạn nào rồi, nghe nói không đơn thuần là Hạ Phi bị miễn chức , mà ngay cả chủ nhiêm phòng tổ chức cán bộ thành phố Bạch Sơn là Hạ Minh Tuyên cũng phải hứng chịu liên quan đến.
-Thanh Sơn, ông là chủ nhiệm cán bộ thành phố, nói vài lời đi a.
Thạch Ái Quốc nhìn về phía Cổ Thanh Sơn nói ra
-Được tôi, tôi xin nói vài lời đi, hôm nay cuộc họp thường ủy hội thật là náo nhiệt, đây mới đúng là dân chủ, Thạch bí thư, dường như đã lâu lắm rồi chúng ta không có tranh luận trong một cuộc họp như thế này, vì thế chân lý không có phân biệt rõ, bây giờ có cãi nhau là chuyện tốt..
Cổ Thanh Sơn cười cười, nhấp một ngụm trà nói ra.
-Trần Bính Thái người này tôi rất hiểu rõ, có thể dùng tám chữ để khái quát về ông ta, đó chính là ‘’ Chí lớn nhưng tài mọn, không quả quyết ..’’ tại khu đang phát triển công tác năm năm, tổng cộng đưa tới khu đang phát triển được năm xí nghiệp, cho đến hiện tại bây giờ thì sập tiệm chỉ còn lại có hai xí nghiệp, tất cả chuyện này tại khu đang phát triển là nhờ vào thành tích năm năm công tác lãnh đạo của Trần Bính Thái, tại các địa phương khác có khu đang phát triển, đó là một đơn vị hành chánh bận rộn nhất của thành phố, nhân viên phần lớn là người trẻ tuổi, nhưng còn tại thành phố Hồ Châu thì đó là một ngoại lệ, công tác tại khu đang phát triển chẳng những không có vội, mà lại còn rất thanh nhàn, nghe nói không khí rất tốt, thích hợp để dưỡng lão, Đinh Trường Sinh có nói cho tôi biết, ngày đầu tiên hắn đến nhận công tác, đối với danh sách cán bộ nhân viên đi làm, có hơn một phân nửa người vắng mặt, chưa kể những người có mặt là thật hay là giả cũng chưa biết chừng, bọn họ chỉ ngồi không để hưởng lương… khục...
Cổ Thanh Sơn ho khan vài tiếng, uống một hớp trà, rồi nói tiếp.
-Bọn họ không đến chỗ làm, thậm chí lại là mướn người thay thế để có mặt tại nơi làm việc, về chuyện này có thể mọi người chưa từng có nghe nói qua, bởi vì nếu tiền lương là 3000 khối tiền, thì tự cầm ra một 1000 khối tiền để mướn một người nông dân thay thế hắn đi làm, như vậy thì hắn có thể yên tâm thoải mái vắng mặt để làm những chuyện khác, chiêu này có phải là cao minh lắm không? Đây cũng là do Trần Bính Thái chủ trì nên để chuyện như vậy phát sinh , đương nhiên chúng ta chỉ mới biết đến tại khu đang phát triển, còn các cơ quan, đơn vị khác có hay không ? Tôi tin cũng là có đấy chỉ là chưa có phát hiện ra, nếu bên giáo dục, cảnh sát cũng làm như thế, thì tình hình của chúng ta sẽ nói như thế nào đây? Cho nên, sau này tôi hi vọng bên chính quyền và thành ủy, kể cả ban kỷ luật thanh tra, nên tổ chức điều tra thêm về chuyện này, đây không phải một chuyện nhỏ, mà là một đại vấn đề, các vị không thể xem thường…
Cổ Thanh Sơn nói xong những lời này, hơi thở có vẻ gấp, nhưng ông ta không dừng lại, muốn một mạch nói cho xong…
-Thanh Sơn, hay là ông nghỉ ngơi một chút đi.
Thạch Ái Quốc cũng nhìn thấy Cổ Thanh Sơn không khỏe, liền nói.
-Không có việc gì đâu, để cho tôi nói hết cái đã, tôi chỉ một lần này nói cho xong đi, như tôi nói vừa rồi, Trần Bính Thái không thích hợp để đảm nhiệm làm bí thư khu Tân Hồ, đây là ý kiến của tôi, cũng là ý kiến của phòng tổ chức cán bộ thành phố..
Rất kỳ quái, sau khi Cổ Thanh Sơn nói xong, dù cho La Bàn Hạ vừa đề cử Trần Bính Thái hay là chủ tịch thành phố Để Khôn Thành, ai cũng đều không nói gì.
-Còn về phần của phòng tổ chức cán bộ, tôi đại diện giới thiệu tuyển chọn một người, đó chính là chủ tịch huyện Thanh Hà, đồng chí Dương Trình Trình, đây là một nữ đồng chí mà tôi tin rằng mọi người đều biết, trong suốt hai năm qua, đồng chí Dương Trình Trình lãnh đạo huyện Thanh Hà, phát triển kinh tế rất nhanh, ngoại trừ khu Tân Hồ đứng đầu, thì đây là một huyện phát triển kinh tế đứng hàng thứ hai của thành phố, chắc mọi người cũng biết, ngày trước huyện Thanh Hà là một huyện nghèo mà giờ đã phát triển được như thế, với tư cách phụ trách phòng tổ chức cán bộ, khi tuyển người thì phải có trách nhiệm với dân chúng khu Tân Hồ, cho nên tôi cho rằng Dương Trình Trình là người thích hợp với cương vị này.
Cổ Thanh Sơn cuối cùng đẩy ra nhân tuyển của mình, sau khi nói xong thì đã không còn có khí lực nói chuyện nữa, tất cả mọi người đều nhìn thấy được, bàn tay cầm chén trà của Cổ Thanh Sơn cũng bắt đầu run rẩy .
-Còn có người nào có ý kiến khác?
Thạch Ái Quốc thấy mọi người đều im lặng, hỏi.
-Bí thư.. tôi cảm thấy Dương Trình Trình vẫn còn trẻ, hơn nữa lại còn là một nữ đồng chí.
Thạch Ái Quốc đang muốn hỏi khách sáo một câu như vậy, rồi cứ như thế mà quyết định, nhưng không nghĩ tới là có người không nể mặt mũi ông…
Mọi người cũng đều theo lời nói nhìn lại, kỳ thật không nhìn cũng biết, đó chính là Hà Lị Lị chủ nhiệm bên văn hóa thông tin thành phố, nhưng lời nói này không có thuyết phục, cũng chẳng có ý nghĩa gì, không có bất kỳ lực sát thương nào cả, cái lý do này rất khó đứng vững được bước chân..
-Hà chủ nhiệm, chúng ta vẫn luôn ra sức bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, nhất là các nữ cán bộ … đồng chí Dương Trình Trình tuy tuổi trẻ, nhưng thành tích của cô ấy tại huyện Thanh Hà đã rõ như ban ngày, còn nói đến vấn đề cô ấy là nữ đồng chí, Hà chủ nhiệm chẳng phải cũng là nữ đồng chí sao, yên tâm đi Hà chủ nhiệm, tôi nghĩ cho dù là Dương Trình Trình có đến đây, cũng sẽ không đoạt danh tiếng của cô đâu.
Đào Thanh Quân thư ký trưởng nửa chăm chú, nửa đùa nửa thật nói ra.