CHƯƠNG 1512: ĐÃ XẢY RA CHUYỆN.
Đinh Trường Sinh trở lại gian phòng, nhớ đến Lâm thiếu gia đêm nay Diệp Như Bình nói tới, thì Lâm Bình Nam đúng là loại cặn bả.
Nhưng nếu hoàn cảnh đầu tư của thành phố Bắc Nguyên tốt, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thì những nhà đầu tư đâu cần phải đi xa đến Hồ Châu để đầu tư? Hơn nữa, còn có một vấn đề làm cho Đinh Trường Sinh rất là khó hiểu, Triệu Khánh Hổ tại sao lại đi tới thành phố Bắc Nguyên đầu tư, đến này hắn vẫn không có tin tức gì cả, lại không phải dùng danh nghĩa nổi tiếng của Vệ Hoàng tập đoàn, mà là thành lập một công ty mới, cái này ý vị thật sâu xa…
Chẳng lẽ Triệu Khánh Hổ quả thực muốn di chuyển dời đến thành phố Bắc Nguyên một nơi không quen thuộc đối với ông ta ? Đinh Trường Sinh cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, nhưng trong lúc này lại nhớ không thể nào biết được Triệu Khánh Hổ làm như vậy rốt cuộc là cái mục đích gì…
Đinh Trường Sinh trở lại trong phòng, tắm rửa xong, nằm tại trên giường, chỉ trong chốc lát liền thấy phòng của hắn đèn tắt, hình như là đã ngủ rồi.
……………………………………………………………………………………..
Lâm Bình Nam sau khi ăn được tiền đánh bạc thì mau chóng muốn về nhà, nếu về trễ thì mẹ của hắn lại làm ầm ỉ lên, đêm nay tiền thắng khá nhiều, nhưng hắn luôn cảm thấy mí mắt của mình giật nhảy không ngừng..
-Thôi… không chơi nữa, quá muộn rồi, tan đi…
Cuối cùng, Lâm Bình Nam giải thể, ba người kia bao gồm có cả Viên Hoán Sinh, trong lòng đều là buông lỏng, nhưng cũng cảm thấy có chút khác lạ, như thế nào sớm như vậy liền đã xong, có lẽ Lâm thiếu gia đêm nay có chút khó chịu trong người a.
-Lâm thiếu, hôm nay sao sớm kết thúc như vậy, có phải là thấy không thoải mái?
Viên Hoán Sinh hỏi một câu, bởi vì ông thấy được Lâm Bình Nam luôn dụi mắt, hình như là trong mắt có bụi cát bay vào vậy.
-Đêm nay tan sớm đi ngủ đi, ngày khác rồi tính… .
Lâm Bình Nam nói xong liền gọi di động, ngoài cửa đứng hai người lập tức mở cửa bước vào.
-Lâm thiếu, có chuyện gì?
Một tên trong đó hỏi.
-Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi thôi ….
Lâm Bình Nam nói.
Hắn nói thu dọn đồ đạc, kỳ thật là dưới chân bàn kia có mấy chục xấp tiền, hai tên này cũng là ngựa quen đường cũ, liền đem trên trăm vạn tiền bỏ vào ba cái túi giấy lớn rồi đi theo Lâm Bình Nam.
Những người ngồi lại bao gồm Viên Hoán Sinh đều lắc đầu thở dài, nhưng ai cũng không nói gì, mọi người vốn là đều tự biết, số tiền này chính là ném ra để mua bình an, dù sao vụ án Kỳ gia là cái ví dụ trước mắt…
……………………………………………………………………………………
Lâm Bình Nam ra khỏi cửa khách sạn, leo lên xe cùng với bảo tiêu, trên xe còn có một bảo tiêu chủ yếu là phụ trách lái xe, mà phía sau đi theo ra cùng là hai người hộ vệ bảo vệ an toàn cho hắn, hắn cũng biết, mình trực tiếp phạm phải rất nhiều việc không được ưa chuộng, trong cái thế giới này nói không chừng, có biết bao nhiêu người muốn cái mạng của mình, hơn nữa, cha mình có chức vị cao, còn mình trong nhà lại là một đứa con trai độc nhất, về phương diện an toàn đương nhiên là quan trọng bậc nhất .
Nhưng mặc dù là biết như vậy, hắn vẫn không có chú ý tới ở trước quảng trường còn có một chiếc xe âm thầm chạy đi theo xe của hắn, chiếc xe này vẫn luôn là đi theo từ xa xa, dù là bảo tiêu của Lâm Bình Nam rất là cảnh giác, vẫn không có phát hiện được chiếc xe này.
Lâm Bình Nam bởi vì mí mắt cứ bị giật, cho nên lên xe liền nhắm mắt lại, dựa ở chỗ ngồi phía sau dưỡng thần.
Lúc mới đầu chiếc xe theo sau này vẫn còn mở đèn xe, nhưng về sau thì đã tắt đèn xe, tại trong đêm hôm khuya khoắt thì vô cùng là nguy hiểm, nhưng lúc này đã ra vùng ngoại thành rồi, Lâm Bình Nam đây là muốn đi đến Lâm gia tại biệt thự Nam Sơn, cho nên chiếc xe theo dõi nương nhờ ngọn đèn của xe hắn chạy phía trước…
-Đến đâu rồi?
Lâm Bình Nam cảm giác đêm nay mình không phải là mệt mỏi, hình như là linh cảm có chuyện gì muốn phát sinh, cho nên mí mắt cứ nhảy dồn dập.
-Lâm thiếu, lên núi rồi, sắp mau đến chỗ … .
-Ừ…chạy chậm một chút, chú ý an toàn...
Lâm Bình Nam căn dặn nói, nhưng tiếng nói của hắn còn chưa dứt, thì cảm giác được xe của mình ngồi hình như là đụng vào vật gì, còn lái xe thì tưởng rằng trên núi lăn xuống tảng đá, vì thế dồn sức đánh tay lái về phía bên trái, nhưng đến khi tên lái xe thấy rõ sau kính chiếu hậu, xe đụng đến không phải là tảng đá mà là một chiếc xe, lúc hắn mở to hai mắt nhìn, đây cũng là lần duy nhất hắn nhìn thấy một dấu hiệu rỏ ràng, đối phương là một chiếc xe Việt Dã Xa đang húc đến.
Mà lúc này, theo tiếng thét chói tai, chiếc xe của Lâm Bình Nam quay cuồng rơi xuống về phía chân núi, còn chiếc Việt Dã Xa vẫn không bật đèn xe, tại trên đường núi hẹp hòi quay đầu hướng về phía chân núi chạy tới, chiếc xe này chạy vào nội thành, chiếc xe chạy vào một bãi xe không người trông coi thì ngừng lại.
…………………………………………………………………………………….
Đinh Trường Sinh gõ cửa phòng Hồ Giai Giai phía đối diện, Hồ Giai Giai mang vẻ mặt ngáy ngủ đưa đầu ra,
-Cái gì vậy, còn sớm mà…
-Này, chị không ăn điểm tâm à? Ăn điểm tâm xong, chúng ta còn phải đến khác sạn Bắc Nguyên, nghe nói lúc này đã đến không ít người rồi, nếu chúng ta đi trễ, rất có thể không có được vị trí ngồi ở phía trước, đây đối với chúng ta liền bất lợi rồi, đâu phải chúng ta đi chơi, xong rồi tay không quay trở về?
Đinh Trường Sinh ra vẻ kinh ngạc nói.
-Hừ… lấy lông gà làm lệnh tiễn, em đi trước xuống phòng ăn đi, còn những người khác đâu?
-Giờ mà còn hỏi, những người khác đã sớm xuống dưới rồi, chỉ có mình chị là trễ như vậy, bây giờ chị và em còn ở đây, người ta sẽ tưởng rằng tối hôm qua em và chị ngủ cùng một chỗ a, cho nên em xuống trước đây, miễn cho người ta hiểu lầm em..
Đinh Trường Sinh nói xong, liền quay đầu bước đi rồi, Hồ Giai Giai tức giận tại cửa vung quả đấm hung hăng hướng Đinh Trường Sinh đánh xuống, nhưng Đinh Trường Sinh đầu cũng không quay lại.
Lúc Đinh Trường Sinh đến phòng ăn, thì phát hiện tlại vẫn còn gặp được một người quen, đó là Diệp Như Bình tối hôm qua uống rượu nhiều phải nôn ói…
-A….chị Diệp cũng tới đây ăn điểm tâm à? Vậy là cái khách sạn này có điểm tâm sáng cũng không phải là tầm thường a?
Đinh Trường Sinh vừa cười nói, vừa lại nhớ đến cái âm hộ tròn mẩy của Diệp Như Bình ẩn nấp phía sau cái qυầи ɭóŧ ren đêm qua…
-Ai, chị cũng không muốn phải dậy sớm như thế này tới đây để ăn điểm tâm, đây là ý tứ của Viên tổng, bởi vì tối hôm qua đã xảy ra chuyện.
Diệp Như Bình đợi Đinh Trường Sinh sau khi ngồi xuống, nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói.
-Đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì vậy?
Đinh Trường Sinh cũng thấp giọng,
-Anh Viên có bị gì không, không phải là anh Viên nói hôm nay theo giúp em đi tham gia hiệp đàm đầu tư sao?
-Thì đúng là việc này, Viên tổng tới không được,cho nên hôm nay chị đưa em đi đây này..
Diệp Như Bình cười cười nói
-Ha ha…vậy là tốt rồi…. À… chị nói tối hôm qua đã xảy ra chuyện, không phải là anh Viên đã xảy ra chuyện chứ?
Đinh Trường Sinh giật mình hỏi.