CHƯƠNG 1515 : CHUYỆN NÀY VẪN CHƯA XONG ĐÂU.
-À…thì ra là vậy,
Đinh Trường Sinh tựa như hiểu ra,
-Nhìn thấy Lâm chủ tịch tỉnh, rất giỏi về dẹp một nhà giàu này, lại nâng dậy một nhà giàu khác a..
Diệp Như Bình mỉm cười, đang muốn nói gì, thì phát hiện trong hội trường đang đi vào một người, vì thế dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào hông Đinh Trường Sinh nói:
-Người mới đến, hắn tên gọi Diêm Bồi Công, ngày trước cùng Kỳ gia qua lại vô cùng gần, từ lúc Kỳ gia ngã ngựa về sau, mặc dù không có đã bị chèn ép quá mức, nhưng những năm gần đây sinh ý càng lúc càng kém, hinh như lão Diêm cũng đã muốn rời khỏi thương trường thành phố Bắc Nguyên rồi, với lại lão Diêm này chưa bao giờ tham gia vào ván bài của Lâm Bình Nam, cho nên Lâm Bình Nam từng nói, sẽ không để cho Diêm Bồi Công tại tỉnh Trung Bắc kiếm được một phân tiền.
Đinh Trường Sinh đương nhiên biết Diêm Bồi Công, người này trong danh sách mà Đinh Trường Sinh có là người đứng đầu, Vũ Văn Linh Chi có nói, nếu người này có thể đến Hồ Châu đầu tư, nhất định lão ta sẽ kéo thêm được một nhóm người.
-Vậy lão Diêm đã chuẩn bị tìm kiếm địa phương thích hợp khác để đầu tư?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Có thể lão sẽ làm như thế, vì đã không còn có khả năng tiếp tục đứng ở tỉnh Trung Bắc, Diêm Bồi Công giàu có, không thể nào cứ để tiền mỗi ngày cứ bị giảm giá trị, phương thức tốt nhất chính làm sao để tiền đẻ ra tiền, Diêm Bồi Công tại tỉnh Trung Bắc đã nhìn không tới hy vọng rồi.
Diệp Như Bình thở dài nói.
Đinh Trường Sinh nhìn chung quanh hội trường, hắn cũng muốn nhân cơ hội này cùng Diêm Bồi Công trao đổi vài câu, nhưng mặc dù người trong hội trường có thể không chú ý đến lão, nhìn qua lão có vẻ khá cô độc, từ lúc lão tiến vào hội trường, không có ai cùng chào hỏi, thậm chí không có người chú ý đến lão, nhưng ít nhất bên trong hội trường có mười mấy cái camera, cho nên, mình bây giờ vẫn không thể tùy tiện tiếp xúc với lão ta, chắc là chỉ có buổi tối mới đến bái phỏng.
Hội nghị khai mạc vào lúc mười giờ sáng, nhưng đến khi ban lãnh đạo tỉnh xuất hiện ngồi xuống ở trên đài chủ tịch, thì sắc mặt của Diệp Như Bình có chút khó coi.
-Chị không thoải mái trong người sao?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Không phải….em nhìn đi, Lâm Nhất Đạo đã sớm định tham dự trong giờ khai mạc hội nghị, nhưng rất có thể tình hình thương thế của Lâm Bình Nam rất nghiêm trọng, nói không chừng đã chết rồi cho nên không thấy Lâm Nhất Đạo, xem ra Viên tổng đã gặp phải phiền toái rồi .
-Vậy chị gọi điên thoại cho Viên tổng xem có thể liên lạc được chưa ?
Đinh Trường Sinh nhíu mày nói.
Diệp Như Bình nghe vậy liền gọi điện thoại cho Viên Hoán Sinh, nhưng vẫn không gọi được, tình hình này là đã mất liên lạc với Viên Hoán Sinh, Diệp Như Bình bắt đầu thực sự lo lắng.
………………………………………………………………………………………
Bệnh viện quân khu, phòng bệnh hạng nhất, ngoài cửa đứng vài người lính có vũ trang, lúc này một người đàn ông trung niên cùng với một người đàn bà đang khóc mếu máo tại bên ngoài phòng giải phẫu, đây là Lâm Nhất Đạo cùng vợ của ông là Chung Lâm Phong, bọn họ đều đang đợi tin tức từ trong phòng giải phẫu, tối hôm qua ngoại trừ lái xe đã tỉnh lại, ba người còn lại ai cũng đều chưa có tỉnh đến, bao gồm Lâm Bình Nam.
Phía sau có một người đàn ông mặc y phục bình thường đang tiến đến, Lâm Nhất Đạo quay đầu nhìn thoáng qua không nói gì, người đến là cục trưởng cục công an tỉnh Trung Bắc Phương Chí Hà, xem ra là đã có kết quả.
-Lão Phương, sao rồi?
Lâm Nhất Đạo hỏi.
-Lâm chủ tịch, theo điều tra tối hôm qua, Lâm Bình Nam có gặp vài người nhưng không có gì liên quan, thời gian gây án tối hôm qua trên đường lên núi, có một chiếc xe đi theo sau xe của Bình Nam, hơn nữa mục đích rất rõ ràng, bởi vì chiếc xe này lúc ra khỏi thành, không có mở đèn lúc đi phía sau xe của Bình Nam, chiếc xe này cũng không có biển số xe, các camera dọc đường nhìn không tới hình dáng lái xe bộ dạng, chỉ thấy mang mũ lưỡi trai, bịt khẩu trang, nhìn qua là có thể đã theo dõi Bình Nam không phải chỉ một ngày.
Phương Chí Hà nhỏ giọng nói.
-Bọn họ tối hôm qua đang làm gì?
Lâm Nhất Đạo hỏi nói.
-Đánh bài, có ba người tổng cộng thua cho Bình Nam tám mươi vạn, số tiền này đang ở tại cục công an, tìm được tại trong xe của Bình Nam.
Phương Chí Hà ăn ngay nói thật nói.
-Lão Phương, có thể là mấy người này thua tiền nên muốn trả thù Bình Nam, đem mấy người này về thẩm vấn, cục công an thủ đoạn không phải là có rất nhiều sao, thật tốt dùng qua một chút.
Lâm Nhất Đạo còn chưa lên tiếng, thì vợ ông ta Chung Lâm Phong liền cướp lời nói.
-Càn rỡ, em không nên nhúng tay vào chuyện này, thành sự không có, mà bại sự lại có dư, đã nói bao nhiêu lần với em rồi, coi chừng con, coi chừng con, nhưng em vẫn không nghe … .
Lâm Nhất Đạo đối với vợ của mình rống lên nói.
-Anh… Lâm Nhất Đạo, anh nói cái gì, anh nói em thành sự thì không có, bại sự thì có dư, có phải hay không, anh lặp lại lần nữa thử xem.. .
Chung Lâm Phong lập tức đứng lên, cơ hồ là chỉ vào mũi của Lâm Nhất Đạo nói.
-Chị Chung…chị Chung… vụ án này chúng tôi nhất định sẽ rõ ràng, nhưng từ tình huống ngoài hiện trường này, mấy người cùng đánh bài với Bình Nam xác thực là không giống như chủ mưu làm ra cái việc này, người nào cũng đều là đại gia, làm gì mà quan tâm đến mấy chục vạn khối tiền này, cho nên em cảm thấy việc này phải cẩn thận điều tra, không thể để cho người dắt mũi của chúng ta đi..
Phương Chí Hà vội vàng khuyên bảo nói.
-Được rồi lão Phương, ông nói vài ngày nữa có thể phá án được không?
Chung Lâm Phong đem mục tiêu chuyển hướng sang Phương Chí Hà hỏi.
-Chị à… chị cho em có thời gian đi chứ, việc phá án này không phải nói phá thì lập tức có thể phá, chúng ta làm gì cũng phải có chứng cớ, đây là quá trình … .
Phương Chí Hà vẫn còn muốn giải thích thêm vài câu, thì Lâm Nhất Đạo khoát tay, ý bảo Phương Chí Hà đi nhanh lên, đừng ở chỗ này mà nói đạo lý với đàn bà, Phương Chí Hà tựa như được đại xá, liền lập tức đi ngay.
Lâm Nhất Đạo đứng lên, đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, người qua lại nhỏ giống như con kiến di động, nhẹ giọng nói:
-Rốt cuộc là ai muốn cho ta đoạn tử tuyệt tôn đây này? Ai lại ác tâm như vậy, muốn đối với con ta xuống tay?
-Có khi nào là người của Kỳ gia? Kỳ gia vẫn chưa có chết tuyệt, hai mẹ con của người đàn bà kia lâu nay thì tìm không thấy bóng dáng ở đâu.. .
Chung Lâm Phong làm vợ của Lâm Nhất Đạo, hiển nhiên là biết đến vụ án Kỳ gia, cũng chính vì là chính giữa trung gian Vũ Văn gia cùng Lâm gia có ân ân oán oán, nghĩ đến đây, trong lòng nàng không khỏi một trận rét run, nếu quả thật là như vậy, thì có thể nửa đời sau, cũng đừng nghĩ tới có cuộc sống yên ổn rồi.
Đối phương trong ám, mình ở ngoài sáng, ai biết khi nào đối nhảy ra cắn một cái đâu này?
-Mấy năm nay, tôi vẫn luôn phái người đi tìm bọn họ, nhưng từ bên trong ngục giam hình như là đã chặt đứt liên lạc rồi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, không một người đi thăm Kỳ Phượng Trúc, em nói thử xem, hai mẹ con nhà này ẩn tàng ở đâu vậy chứ?
Lâm Nhất Đạo tự lẩm bẩm nói.
- Lâm Nhất Đạo, em mặc kệ anh dùng biện pháp gì, hai mẹ con tiện nhân này thì anh nhất định phải tìm cho ra được, vì Bình Nam báo thù, chuyện này không thể cứ tính như vậy .
-Em không nên gấp gáp…
Lâm Nhất Đạo nhíu mày nói, mặc dù ông nói như vậy, nhưng trong lòng cũng đang có linh cảm một loại điềm xấu, nhìn đến chuyện này vẫn còn chưa có xong đâu.